Đời người ai cũng phải trải qua những đớn đau nhất định như một lẽ tất yếu. Hiểu và cảm được nỗi đau là chuyện đơn giản, nhưng tự chữa lành trước nỗi đau mới là điều khó khăn. Văn chương đem lại khả năng tự chữa lành, giúp con người có thể tái tạo cảm xúc sau những lần đổ vỡ. Bản chất của văn học thực ra vẫn luôn là nỗi đau giẫy giụa bên trong người nghệ sĩ, nhưng anh ta chọn thoát ra khỏi nó để chữa lành mình, để chữa lành cho một cộng đồng niềm tin đang tin tưởng vào tác phẩm của anh ta. Chính từ nỗi đau lại khiến người ta muốn được bứt thoát khỏi nó, để khẳng định tiếng nói cá nhân của mình.
Giữa dòng chảy văn học ngày càng mở rộng bởi in ấn, xuất bản, hiện nay nhiều bạn trẻ đang tham gia vào thị trường chữ, dùng trái tim để cất lên tiếng yêu đời, đó là một dấu hiệu đáng mừng cho văn học nghệ thuật. Chính những bạn trẻ ấy là những hạt mầm bé nhỏ mang theo nỗi đua, sâu bên trong ai cũng là một vết sẹo, chỉ là họ che giấu nó đi. Ngôn từ vốn có khả năng chữa lành, viết ra như một sự tự thú, tự bạch. Viết văn không phải là sự xủng xoẻng trong câu từ hoa mỹ, mà là khi dáng hình con người được bộc lộ một cách rõ nét nhất. Văn chương tồn tại trong bản sắc con người, không ngừng cho ta thấy thế giới nội tâm con người là một thế giới khó nắm bắt. Bởi vậy, khi tiếp xúc với tác phẩm, mỗi người có một cách tự chữa lành khác nhau. Đọc văn Thạch Lam, cảnh sắc thiên nhiên, con người nơi làng quê, phố huyện nghèo cho ta cảm giác thanh bình như đưa ru, như một cách hòa điệu trong những vẻ đẹp rất đỗi mộc mạc của thiên nhiên. Văn chương Vũ Trọng Phụng trần trụi, toàn những thứ chó đểu, khốn nạn nhưng sâu bên trong đó ta an ủi mình rằng: Đời mà…! Thực chất, cảm giác được tự chữa lành đó là sự hưng phấn khi tiếp nhận một tác phẩm. Điều kỳ diệu của văn học chính là nó có khả năng tác động đến đời sống tâm hồn con người. Từ những con chữ trên trang sách, chính người đọc sẽ biến nó trở thành một sinh thể trong cuộc đời thực. Cảm giác Tự chữa lành được tạo ra khi người đọc tiếp nhận một tác phẩm, tìm thấy mình trong những trang sách đó và tự an ủi những nỗi đau của chính mình. Đôi khi, qua câu chữ, nhà văn lại là người làm bật lên những cảm xúc cá nhân để có thể chìm sâu vào những nỗi đau của tha nhân. Đọc những trang văn trần trụi của Nam Cao, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Công Hoan,... để tự an ủi mình với những nỗi đau trong đời - đó không phải tự chữa lành thì là gì?
Giữa dòng chảy văn học ngày càng mở rộng bởi in ấn, xuất bản, hiện nay nhiều bạn trẻ đang tham gia vào thị trường chữ, dùng trái tim để cất lên tiếng yêu đời, đó là một dấu hiệu đáng mừng cho văn học nghệ thuật. Chính những bạn trẻ ấy là những hạt mầm bé nhỏ mang theo nỗi đua, sâu bên trong ai cũng là một vết sẹo, chỉ là họ che giấu nó đi. Ngôn từ vốn có khả năng chữa lành, viết ra như một sự tự thú, tự bạch. Viết văn không phải là sự xủng xoẻng trong câu từ hoa mỹ, mà là khi dáng hình con người được bộc lộ một cách rõ nét nhất. Văn chương tồn tại trong bản sắc con người, không ngừng cho ta thấy thế giới nội tâm con người là một thế giới khó nắm bắt. Bởi vậy, khi tiếp xúc với tác phẩm, mỗi người có một cách tự chữa lành khác nhau. Đọc văn Thạch Lam, cảnh sắc thiên nhiên, con người nơi làng quê, phố huyện nghèo cho ta cảm giác thanh bình như đưa ru, như một cách hòa điệu trong những vẻ đẹp rất đỗi mộc mạc của thiên nhiên. Văn chương Vũ Trọng Phụng trần trụi, toàn những thứ chó đểu, khốn nạn nhưng sâu bên trong đó ta an ủi mình rằng: Đời mà…! Thực chất, cảm giác được tự chữa lành đó là sự hưng phấn khi tiếp nhận một tác phẩm. Điều kỳ diệu của văn học chính là nó có khả năng tác động đến đời sống tâm hồn con người. Từ những con chữ trên trang sách, chính người đọc sẽ biến nó trở thành một sinh thể trong cuộc đời thực. Cảm giác Tự chữa lành được tạo ra khi người đọc tiếp nhận một tác phẩm, tìm thấy mình trong những trang sách đó và tự an ủi những nỗi đau của chính mình. Đôi khi, qua câu chữ, nhà văn lại là người làm bật lên những cảm xúc cá nhân để có thể chìm sâu vào những nỗi đau của tha nhân. Đọc những trang văn trần trụi của Nam Cao, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Công Hoan,... để tự an ủi mình với những nỗi đau trong đời - đó không phải tự chữa lành thì là gì?