Người trẻ xoay vần trong những áp lực

Người trẻ xoay vần trong những áp lực

D
Dieu Hoee
Tuổi 18, tôi đứng trước những rệu rã của một tuổi trẻ đầy bi quan. Thế giới công nghệ đang phát triển vượt bậc, cho ra đời hàng trăm hàng nghìn robot với trí tuệ nhân tạo đang dần thay thế con người. Xã hội hiện đại, con người tạo ra cho mình những lớp kén riêng, không muốn giao tiếp. Thời đại tôi sống như một cái hộp kính chứa đầy bụi mịn và những con virus. Những con người xung quanh tôi sống với nhau bằng sự lạnh nhạt, vô cảm, giao tiếp với nhau như những cái máy.


Tuổi 18, tôi đứng trước những áp lực vô hình đang ngày càng đè năng lên tôi. Bố mẹ và hàng ngàn câu hỏi vì sao khi tôi không được điểm 10, tại sao con không giỏi như bạn bè. Thầy cô đặt lên tôi ánh mắt thất vọng khi tôi nói với họ tôi mệt mỏi và muốn được nghỉ ngơi. Bạn bè tôi trách móc khi tôi nói với họ tôi đã quá chán nản khi phải đối đãi nhau bằng những câu khen ngợi tá hình khích bác. Tôi muốn chọn im lặng và không muốn xem họ như kẻ thù. Những người xung quanh tôi lợi dụng danh nghĩa để gắn lên tôi những cái mác không kiểm chứng. Người lớn bên cạnh tôi trách móc tôi không có ý nghĩa, tuổi trẻ đất nước đang thụt lùi. Xã hội đang đè nặng lên tôi áp lực về sự phát triển, ép tôi ngột ngạt trong kho những huy chương đã có.


Tuổi 18, tôi đau đớn và rệu rã trong xã hội của chính mình. Và tôi tự hỏi tuổi trẻ mà mình mong đợi ở đâu? Do tôi hay do chính xã hội?


Tôi đánh mất niềm tin.

Tôi tìm lại niềm tin.


Tuổi 18, tôi hạnh phúc vì tôi lớn lên với đôi mắt sáng, hai tai sáng và giọng nói ấm áp. Tôi mỉm cười vì tôi cười lên trông thật tự tin. Tôi biết ơn vì được lớn lên trong tình yêu của cha mẹ, trong sự giáo dục của thầy cô. Tôi biết ơn vì bạn bè tôi biết cảm thông, thấu hiểu, khi mà những câu chuyện buồn chỉ là một nốt trầm của cuộc sống. Tôi thấy may mắn vì mình được ăn cơm muối vừng, chan canh rau đay bà trồng. Tôi hạnh phúc vì tôi được học, được tiếp xúc với con chữ. Cuộc sống quanh ta vui vẻ, nhộn nhịp và xôn xao hơn tôi nghĩ. Dân tộc tôi nô nức trong những trận bóng đá mà toàn dân hòa chung nhịp đập. Mjang xã hội sạch bóng những thông tin phản cảm, khoe hàng, thay vào đó dược phủ sắc đỏ của màu cờ Tổ quốc. Tôi mỉm cười vì dân tộc tôi nắm tay nahu bước vào kỉ nguyên vươn mình đầy mạnh mẽ.


Vậy bạn nghĩ, điều gì đã thay đổi tâm thế của tôi?
 
3
0
0
Trả lời

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.