Mở bài bằng đoạn thơ / Câu nói :
Đề bài : Đối xử với bản thân bằng lí trí. Đối xử với người khác bằng tấm lòng
Bài làm :
Thế kỷ 20 ai phiêu bạt
Trong lửa cháy có khi nào sực nghĩ
Làm thú vật, làm thánh thần cũng dễ
Chỉ có làm người khó biết bao nhiêu
Phải chẳng, cái khó của con người luôn nằm ở chỗ chính họ phải học cách nghiêm chỉnh với bản thân, yêu thương đồng loại trên hành trình sống của mình? Bởi lẽ, chúng ta sẽ thật dễ dàng dùng lí trí để khuyên bảo người khác và dành tình yêu cho chính mình. Nhưng ngược lại, nó sẽ là một sự thách thức chưa bao giờ nhỏ trong ý nghĩ của toàn thể nhân loại. Suy cho cùng, chúng ta rất cần “ đối xử với bản thân bằng lí trí. Đối xử với người khác bằng tấm lòng”
Đề về hạnh phúc
Trong bài “Thơ tự sự”, nhà thơ Nguyễn Quang Vũ có viết “Hạnh phúc như bầu trời này vậy / Không chỉ dành cho một riêng ai”. Thật vậy, chúng ta được sinh ra trong vòng tay ấp áp lẫn giọt nước mắt hạnh phúc của người cha người mẹ. Ấy còn là một hy vọng về cuộc đời an nhiên phía trước cho đứa trẻ bé bỏng. Và chúng ta đều có thể làm được điều ấy. Tôi tin rằng, Thượng đế sẽ ban phát hạnh phúc cho tất cả và cũng chẳng nỡ lòng cướp mất hạnh phúc của bất kì ai
Mở bài từ một dẫn chứng, hiện trạng của xã hội
Đề : AI đang trỗi dậy, liệu con người có đang chết đi
Chat GPT ra đời – một lần nữa, chúng ta lại hoài nghi về vị thế của con người. Liệu trong tương lai, chúng ta có còn là kẻ thống trị thế giới ? Liệu trong tương lai, chúng ta có còn được làm chủ đời sống xã hội của chính mình mình?. Kì thực, với sự phát triển như vũ bão của nền công nghệ hiện đại trê thế giới, con người đã và đang sống trong nỗi cảm xúc đầy lo sợ. Thế nhưng, tôi vẫn luôn có một niềm tin mãnh liệt vào con người. Rằng nếu chúng ta thay đổi, vị thế ấy vẫn chẳng thể nào lung lay, mặc cho sự trỗi dậy của AI ngày càng mạnh mẽ
Mở bài bằng câu hỏi tu từ :
Bất tử là bất hạnh hay hạnh phúc?
Bài làm:
Ta là ai giữa cuộc đời này? Liệu ba trăm nữa có ai nhớ đến ta? Và liệu cái chết hay sự trường tồn vĩnh cửu, đâu mới là cái con người nên hướng đến? Không phải hiển nhiên mà cuộc đời này hữu hạn đến thế, không phải hẳn nhiên mà sự sống mong manh trên bờ cát thời gian đến vậy. Suy cho cùng, đời này bởi có cái chết nên mới trở nên ý nghĩa. Còn bất tử chỉ là chuyện huyễn hoặc, nói cách khách là chuyện bất hạnh
Mở bài từ câu chuyện :
Viết về sự sống và cái chết : Người anh hùng Achilles đã tiết lộ bí mật của thần linh cho nàng briseis : “ Các vị thần linh ghen tị với chúng ta bởi chúng ta là con người, bởi vì mỗi khoảnh khắc này đều có thể là giây phút cuối cùng. Mọi thứ sẽ trở nên đẹp đẽ và kì diệu hơn vởi chúng ta có cái chết, có sự kết thúc...”
Về tình yêu thương, lòng dũng cảm :
Trong thần thoại hy lạp, ta không khỏi cảm phục trước vị thần Promette đã dám làm trái lệnh thần Zues để mang ánh sáng chiếu xuống cho muôn lòai, vạn vật. Chính bởi có Promette, sự sống mới nảy nở trên trái đất và nhân loại mới tìm thấy được ánh sáng để tồn tại . Tình yêu thương / lòng dũng cảm phải chăng đã xuất hiện, song hành cùng con người từ thuở xa xưa để rồi dìu dắt họ qua những khốn khó, bất hạnh của cuộc đời
Về nghị lực : Người ai cập vẫn lưu truyền huyền thoại về phượng hoàng lửa rằng cứ 300 năm nó lại tự trầm mình đau đớn trong lửa đỏ để tự đốt mình thành tro bụi và rồi từ đống tro tàn, phượng hoàng lại trẻ trung hơn xưa. Thế giới cần chúng ta trở thành một phượng hoàng như thế ấy. Ccách nó nỗ lực vượt qua ranh giới sinh tử cũng là cách con người hằng ngày đang tìm cách vươn lên từ bóng tối đầy phi thường.,..
Về ước mơ :
Chuyện kể rằng,loài chim kiwi ở New Zealand vốn là loài chim không biết bay.Có một chú chim kiwi nọ, luôn ước mình có thể bay.Ngày lại ngày, chú cần mẫn đóng cọc những cái cây vào sườn núi cao. Một ngày kia, chú quyết định nhảy xuống từ đỉnh núi cao, qua những cái cây đã được đóng cọc để cảm nhận cảm giác được bay lượn, bay qua đại ngàn, bay trên những đám mây. Dù chú biết, cuối cùng mình sẽ phải chết. Và rồi, nước mắt chú đã rơi. Ấy là giọt nước mắt hạnh phúc của kẻ dám ước mơ và dám trả giá cho ước mơ ấy để biến nó thành sự thực. Ấy là nước mắt tự hào về sự ban lĩnh, can đảm hiện thực hóa giấc mơ của chính mình. Có lẽ, con người cũng cần thứ nước mắt đẹp đẽ ấy
Đề bài : Đối xử với bản thân bằng lí trí. Đối xử với người khác bằng tấm lòng
Bài làm :
Thế kỷ 20 ai phiêu bạt
Trong lửa cháy có khi nào sực nghĩ
Làm thú vật, làm thánh thần cũng dễ
Chỉ có làm người khó biết bao nhiêu
Phải chẳng, cái khó của con người luôn nằm ở chỗ chính họ phải học cách nghiêm chỉnh với bản thân, yêu thương đồng loại trên hành trình sống của mình? Bởi lẽ, chúng ta sẽ thật dễ dàng dùng lí trí để khuyên bảo người khác và dành tình yêu cho chính mình. Nhưng ngược lại, nó sẽ là một sự thách thức chưa bao giờ nhỏ trong ý nghĩ của toàn thể nhân loại. Suy cho cùng, chúng ta rất cần “ đối xử với bản thân bằng lí trí. Đối xử với người khác bằng tấm lòng”
Đề về hạnh phúc
Trong bài “Thơ tự sự”, nhà thơ Nguyễn Quang Vũ có viết “Hạnh phúc như bầu trời này vậy / Không chỉ dành cho một riêng ai”. Thật vậy, chúng ta được sinh ra trong vòng tay ấp áp lẫn giọt nước mắt hạnh phúc của người cha người mẹ. Ấy còn là một hy vọng về cuộc đời an nhiên phía trước cho đứa trẻ bé bỏng. Và chúng ta đều có thể làm được điều ấy. Tôi tin rằng, Thượng đế sẽ ban phát hạnh phúc cho tất cả và cũng chẳng nỡ lòng cướp mất hạnh phúc của bất kì ai
Mở bài từ một dẫn chứng, hiện trạng của xã hội
Đề : AI đang trỗi dậy, liệu con người có đang chết đi
Chat GPT ra đời – một lần nữa, chúng ta lại hoài nghi về vị thế của con người. Liệu trong tương lai, chúng ta có còn là kẻ thống trị thế giới ? Liệu trong tương lai, chúng ta có còn được làm chủ đời sống xã hội của chính mình mình?. Kì thực, với sự phát triển như vũ bão của nền công nghệ hiện đại trê thế giới, con người đã và đang sống trong nỗi cảm xúc đầy lo sợ. Thế nhưng, tôi vẫn luôn có một niềm tin mãnh liệt vào con người. Rằng nếu chúng ta thay đổi, vị thế ấy vẫn chẳng thể nào lung lay, mặc cho sự trỗi dậy của AI ngày càng mạnh mẽ
Mở bài bằng câu hỏi tu từ :
Bất tử là bất hạnh hay hạnh phúc?
Bài làm:
Ta là ai giữa cuộc đời này? Liệu ba trăm nữa có ai nhớ đến ta? Và liệu cái chết hay sự trường tồn vĩnh cửu, đâu mới là cái con người nên hướng đến? Không phải hiển nhiên mà cuộc đời này hữu hạn đến thế, không phải hẳn nhiên mà sự sống mong manh trên bờ cát thời gian đến vậy. Suy cho cùng, đời này bởi có cái chết nên mới trở nên ý nghĩa. Còn bất tử chỉ là chuyện huyễn hoặc, nói cách khách là chuyện bất hạnh
Mở bài từ câu chuyện :
Viết về sự sống và cái chết : Người anh hùng Achilles đã tiết lộ bí mật của thần linh cho nàng briseis : “ Các vị thần linh ghen tị với chúng ta bởi chúng ta là con người, bởi vì mỗi khoảnh khắc này đều có thể là giây phút cuối cùng. Mọi thứ sẽ trở nên đẹp đẽ và kì diệu hơn vởi chúng ta có cái chết, có sự kết thúc...”
Về tình yêu thương, lòng dũng cảm :
Trong thần thoại hy lạp, ta không khỏi cảm phục trước vị thần Promette đã dám làm trái lệnh thần Zues để mang ánh sáng chiếu xuống cho muôn lòai, vạn vật. Chính bởi có Promette, sự sống mới nảy nở trên trái đất và nhân loại mới tìm thấy được ánh sáng để tồn tại . Tình yêu thương / lòng dũng cảm phải chăng đã xuất hiện, song hành cùng con người từ thuở xa xưa để rồi dìu dắt họ qua những khốn khó, bất hạnh của cuộc đời
Về nghị lực : Người ai cập vẫn lưu truyền huyền thoại về phượng hoàng lửa rằng cứ 300 năm nó lại tự trầm mình đau đớn trong lửa đỏ để tự đốt mình thành tro bụi và rồi từ đống tro tàn, phượng hoàng lại trẻ trung hơn xưa. Thế giới cần chúng ta trở thành một phượng hoàng như thế ấy. Ccách nó nỗ lực vượt qua ranh giới sinh tử cũng là cách con người hằng ngày đang tìm cách vươn lên từ bóng tối đầy phi thường.,..
Về ước mơ :
Chuyện kể rằng,loài chim kiwi ở New Zealand vốn là loài chim không biết bay.Có một chú chim kiwi nọ, luôn ước mình có thể bay.Ngày lại ngày, chú cần mẫn đóng cọc những cái cây vào sườn núi cao. Một ngày kia, chú quyết định nhảy xuống từ đỉnh núi cao, qua những cái cây đã được đóng cọc để cảm nhận cảm giác được bay lượn, bay qua đại ngàn, bay trên những đám mây. Dù chú biết, cuối cùng mình sẽ phải chết. Và rồi, nước mắt chú đã rơi. Ấy là giọt nước mắt hạnh phúc của kẻ dám ước mơ và dám trả giá cho ước mơ ấy để biến nó thành sự thực. Ấy là nước mắt tự hào về sự ban lĩnh, can đảm hiện thực hóa giấc mơ của chính mình. Có lẽ, con người cũng cần thứ nước mắt đẹp đẽ ấy