Mưa đỏ

Mưa đỏ

"Sau bao nhiêu năm mới có ngày hòa bình
Dù hòa bình ấy cũng đã lấy đi bao máu xương dân mình..."

IMG_1887.jpeg


Những năm tháng khói lửa chiến tranh khốc liệt ấy đã có hàng triệu, hàng triệu thanh niên xung phong khắp ba miền tổ quốc xung phong "quyết tử cho tổ quốc quyết sinh". Họ có thể là một người nông dân đến từ vùng quê nghèo "đất cày nên sỏi đá" như anh Tạ. Là những chàng thanh niên Hà thành "gác bút nghiêng theo việc đao cung" như Cường, Tấn... Và có cả những người lính còn rất trẻ như Tú - những con người không tiếc tuổi xuân xanh của mình, sẵn sàng khai gian tên tuổi để thực hiện lý tưởng độc lập non sông....

Mùa hè năm ấy hi sinh nhiều lắm, toàn là lính trẻ...

Một chuyến tàu lăn bánh là mang theo bao khát vọng hòa bình, tự do, mang theo những lý tưởng cao đẹp của biết bao con người nơi chiến trường khói lửa và cả những con người thầm lặng nơi hậu phương.

Thành cổ đã giữ được, đất nước đã trọn vẹn niềm vui thống nhất, hòa bình. Thế mà giờ đây... Có những tình yêu mãi mãi chia ly như mối tình vừa chớm nở đã vội lụy tàn của Cường và Hồng; như tình yêu của hai con người cùng lý tưởng nơi Xuân Dục, Đoài Đông...

"Mới tới đầu ao, tin sét đánh
Giặt giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thuỷ chung!

Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ có, con đường quen.
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!"

Những lời hứa hẹn “ngày hòa bình anh sẽ về”, “mẹ ơi, hãy đợi con trở lại…” Thế nhưng, chiến tranh qua đi, còn mấy người giữ trọn lời hứa ấy? Có những lời hẹn vĩnh viễn hóa thành gió bụi, bỏ lại phía sau những mái nhà chờ mỏi mắt, những trái tim rỉ máu, đau xót trong vô vọng

Mùa hè ấy, bao người ra đi với niềm tin giản dị: hòa bình rồi sẽ đến, và họ sẽ trở về tiếp tục cuộc sống thường ngày – làm ruộng, dạy học, xây cầu, hay đơn giản là chăm sóc cha mẹ già nơi làng quê. Thế nhưng, có những người đã trở về trong di ảnh, trên tấm bia khắc tên giữa nghĩa trang liệt sĩ lộng gió.

Hòa bình hôm nay là sự hiện hữu từ những mất mát không sao đong đếm. Là tiếng cười trẻ thơ trong buổi sáng yên bình, là nhịp sống phố phường không còn nặng nề bởi tiếng bom rơi đạn nổ. Nhưng sâu trong lòng đất, nơi mạch ngầm ký ức vẫn chảy, là bao điều còn bỏ ngỏ: những lời hứa không kịp thực hiện, những giấc mơ tuổi trẻ vĩnh viễn bị chôn vùi trong làn mưa đạn.

 
Từ khóa Từ khóa
hòa bình mưa đỏ
  • Like
Reactions: Thích Văn Học
31
1
2
Trả lời
Đọc những dòng này, mình như thấy cả một mùa hè đỏ lửa ùa về trước mắt. Những gương mặt thanh xuân vừa rạng rỡ niềm tin, vừa hằn sâu vết khói súng. Người ta nói chiến tranh đã lùi xa gần nửa thế kỷ, nhưng với những câu chuyện như thế, mình nhận ra chiến tranh vẫn chưa bao giờ thật sự “qua đi”. Nó còn ở đây, trong từng nhịp thở của ký ức, trong từng mảnh đất Thành cổ thấm máu, trong những ánh mắt của mẹ già, của người vợ, người yêu chờ đợi mỏi mòn mà không còn ai trở lại.

Có lẽ, điều khiến thế hệ trẻ chúng mình nghẹn ngào nhất chính là cái giá mà cha anh phải trả cho hòa bình. Tuổi hai mươi đáng lẽ là những ngày tháng hồn nhiên nhất – tuổi để yêu, để mơ, để vẽ ra những con đường dài phía trước. Vậy mà, mùa hè ấy, tuổi hai mươi lại hóa thành ngọn đuốc cháy sáng, để soi lối cho đất nước đi qua những ngày đen tối. Những lời hẹn “ngày mai anh sẽ về” giờ hóa thành tượng đài bất tử. Và chính từ những mất mát ấy, hôm nay ta được sống trọn vẹn trong hòa bình.

Mình nghĩ, bổn phận của người trẻ hôm nay không chỉ là cúi đầu biết ơn, mà còn phải đứng thẳng người mà sống, mà cống hiến. Bởi nếu thế hệ trước có thể gửi trọn tuổi xuân vào bom đạn, thì thế hệ này cũng không được phép sống thờ ơ, vô nghĩa giữa hòa bình. Học tập, lao động, sáng tạo, giữ gìn và phát huy truyền thống – đó chính là cách chúng ta trả lời cho những lời hứa còn dang dở của cha anh.

Chiến tranh đã cướp đi nhiều điều, nhưng nó để lại cho chúng ta một di sản vô giá: niềm tin vào sức sống bất diệt của dân tộc, vào tình yêu thương, vào lý tưởng độc lập, tự do. Thế hệ trẻ hôm nay cần nâng niu ký ức ấy, không phải để chìm đắm trong quá khứ, mà để biết cách bước tiếp một cách xứng đáng, để mỗi bước đi đều in bóng dáng của những người đã nằm lại nơi Thành cổ, nơi chiến trường.

Hòa bình thật sự là món quà lớn nhất mà thế hệ đi trước đã gửi lại. Và nhiệm vụ của chúng ta – những người trẻ sinh ra trong hòa bình – là giữ cho món quà ấy mãi xanh, mãi đẹp, không bao giờ bị đánh mất.

#butnghien #vanhoctre #muado
 
Xem xong Mưa đỏ, thật sự mình ngồi lặng đi rất lâu. Bộ phim không chỉ tái hiện một trận đánh khốc liệt, mà còn đưa người trẻ như mình bước vào thế giới đầy máu lửa của cha ông, để cảm nhận rõ hơn cái giá của hòa bình hôm nay.


Những thước phim chiến trường rực lửa, những khuôn mặt lấm lem bùn đất, những đôi mắt sáng rực niềm tin của những người lính trẻ… tất cả như còn vang vọng đâu đây. Họ – những chàng trai đôi mươi, tuổi đời còn quá trẻ – đã bỏ lại sau lưng mái nhà, mẹ cha, người thương để cầm súng ra trận. Có người chưa kịp một lần nắm tay người mình yêu, chưa kịp thực hiện giấc mơ bình dị là cấy cày trên mảnh ruộng quê hương… nhưng đã hiến dâng tuổi thanh xuân cho Tổ quốc. Càng nghĩ, mình càng thấy vừa tự hào vừa nghẹn ngào.


Mưa đỏ không hề lý tưởng hóa hay lãng mạn hóa chiến tranh. Bộ phim đi vào những chi tiết chân thực, đau xót: cái chết bất ngờ, những thân xác ngã xuống, những tiếng gọi đồng đội giữa bom đạn… Nhưng giữa khung cảnh khốc liệt ấy, tình đồng chí, đồng đội lại hiện lên chan chứa, nâng đỡ con người đi qua ranh giới sống chết. Chính điều đó khiến mình – một người trẻ sinh ra trong hòa bình – càng trân trọng hơn giá trị của hai chữ “hòa bình” hôm nay.


Ngồi trong rạp, nhiều khoảnh khắc mình thấy cay mắt khi nghĩ: thế hệ chúng ta hôm nay có quá nhiều điều kiện hơn cha anh. Chúng ta có mạng xã hội để kết nối, có tự do để chọn nghề, chọn nơi đi học, chọn ước mơ để theo đuổi. Nhưng tất cả những điều tưởng như hiển nhiên ấy đều được đánh đổi bằng máu, bằng sự hi sinh thầm lặng của hàng triệu người. Mưa đỏ nhắc mình rằng hòa bình không bao giờ là điều tự nhiên có sẵn, mà là món quà vô giá được giữ gìn bằng máu và nước mắt.


Với tư cách một người trẻ, mình cảm thấy trách nhiệm của thế hệ hôm nay không chỉ là biết ơn, mà còn phải sống sao cho xứng đáng. Sống có trách nhiệm với bản thân, với gia đình, với cộng đồng. Biết yêu thương, biết sẻ chia, biết trân trọng những điều giản dị của cuộc đời. Có lẽ, đó cũng là cách chúng ta “nối dài” tinh thần của thế hệ cha anh, trong một thời đại mới không còn tiếng súng, nhưng vẫn đầy thử thách.


Mưa đỏ cũng làm mình nghĩ nhiều đến sức mạnh của nghệ thuật trong việc khơi dậy tình yêu nước và ý thức lịch sử. Không chỉ là những trang sách hay những giờ học trên lớp, mà bằng ngôn ngữ điện ảnh, câu chuyện của quá khứ có thể chạm tới trái tim người trẻ nhanh hơn, sâu hơn. Khi những giọt nước mắt rơi cùng nhân vật, khi trái tim mình đập thình thịch theo từng cảnh bom rơi đạn nổ, thì lịch sử không còn xa lạ, khô khan nữa – nó sống động, gần gũi và thôi thúc chúng ta tự hỏi: “Mình có thể làm gì cho đất nước hôm nay?”


Có lẽ, cảm xúc lớn nhất mình mang theo sau bộ phim là niềm biết ơn và tự hào. Biết ơn những người đã ngã xuống, biết ơn những người đã sống sót để kể lại câu chuyện, và tự hào vì mình là con cháu của một dân tộc kiên cường đến thế.


Nếu một ngày nào đó, có bạn trẻ nào hỏi “Yêu nước là gì?”, mình nghĩ, chỉ cần dẫn họ đi xem Mưa đỏ, để trái tim họ tự trả lời.

st
 

Trending content

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.