Thứ 2, ngày đầu tuần, bắt đầu bằng những cơn mưa. Những cơn mưa bất chợt mang cái gió se lạnh vào lúc đất trời bước vào mùa hạ, mưa khắp không gian, ngập tràn những cảm xúc lạ, phủ lên vạn vật những nỗi niềm xưa cũ…
Mưa, từ bao lâu nay vẫn thế. Vẫn lặng lẽ và bất chợt. Vẫn âm thầm cho đến khi nghe âm thanh của những giọt nước li ti vang trên mái nhà, ngoài hàng hiên hay cái cảm giác giật mình khi giọt mưa nào đó chạm vào xúc giác, phủ lên trên tóc mềm, làm ướt hai hàng mi. Đôi khi ta quá vô tình để cảm nhận được những cơn mưa bất chợt, lặng lẽ đến rồi đi, thoảng qua tâm hồn một chút lạnh giá.
Như cơn mưa vào sáng nay vậy…
Mưa rơi âm ỉ như thầm thì những thanh âm của dáng hình cuộc sống. Những kí ức đã qua, những buồn vui của một thời. Khoảnh khắc mưa rơi làm đất trời gợi lại những hoài niệm dưới mưa. Một hàng hiên, một mái nhà, một gương mặt mà ta vô tình đi lướt qua, không biết là khi nào, nơi nào mà tự dưng lại hiện lên trong tâm trí. Dường như mưa gợi lại những khoảnh khắc ngắn ngủi, rời rạc như những vụn vỡ mà trong vòng quay điên cuồng của cuộc sống thường ngày, chúng rơi ra, sót lại và thoáng qua trong tâm trí vào một ngày nào đó, qua cơn mưa bất chợt.
Có lẽ vì thế mà những cơn mưa luôn khiến cho người ta có những cảm giác bâng khuâng, xưa cũ.
Khi mưa, tâm hồn ta như lắng lại, thời gian như chậm hơn dù cho những con số vẫn chạy trên đồng hồ. Không còn những suy nghĩ bận bịu, căng thẳng. Bỗng cảm thấy biếng lười nhưng cũng nhận ra rằng, ta có thời gian để nhìn lại mình, nghĩ lại những ngày qua. Lặng lẽ lắng nghe những kí ức từ quá khứ ùa về, tuôn trào như những giọt mưa rơi đầy trên thảm cỏ. Thèm cái cảm giác được nằm trên giường, đắp chăn. Nghe một bài nhạc đã cũ, lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, tiếng xe cộ và tiếng đài phát thanh từ xa, cảm nhận hơi ấm thoáng qua, rồi thèm cái mùi hương mẹ nấu dưới nhà, chợt nhận ra hạnh phúc chẳng đâu xa, hoá ra là những điều thân thuộc mà ta vô tình quên đi trong cuộc sống này, như cách ta vô tình không quan tâm đến những cơn mưa bất chợt.
Để rồi những cảm giác thân quen, đã từ lâu rồi nhờ cơn mưa bất chợt sáng nay bỗng gợi lại. Những cảm xúc cũ, những cơn mưa từ bầu trời tự bao đời, bỗng chốc hiện ra tưới mát sau những ngày mùa gặt nắng rát mặt.
(Một bài viết cũ)
Mưa, từ bao lâu nay vẫn thế. Vẫn lặng lẽ và bất chợt. Vẫn âm thầm cho đến khi nghe âm thanh của những giọt nước li ti vang trên mái nhà, ngoài hàng hiên hay cái cảm giác giật mình khi giọt mưa nào đó chạm vào xúc giác, phủ lên trên tóc mềm, làm ướt hai hàng mi. Đôi khi ta quá vô tình để cảm nhận được những cơn mưa bất chợt, lặng lẽ đến rồi đi, thoảng qua tâm hồn một chút lạnh giá.
Như cơn mưa vào sáng nay vậy…
Mưa rơi âm ỉ như thầm thì những thanh âm của dáng hình cuộc sống. Những kí ức đã qua, những buồn vui của một thời. Khoảnh khắc mưa rơi làm đất trời gợi lại những hoài niệm dưới mưa. Một hàng hiên, một mái nhà, một gương mặt mà ta vô tình đi lướt qua, không biết là khi nào, nơi nào mà tự dưng lại hiện lên trong tâm trí. Dường như mưa gợi lại những khoảnh khắc ngắn ngủi, rời rạc như những vụn vỡ mà trong vòng quay điên cuồng của cuộc sống thường ngày, chúng rơi ra, sót lại và thoáng qua trong tâm trí vào một ngày nào đó, qua cơn mưa bất chợt.
Có lẽ vì thế mà những cơn mưa luôn khiến cho người ta có những cảm giác bâng khuâng, xưa cũ.
Khi mưa, tâm hồn ta như lắng lại, thời gian như chậm hơn dù cho những con số vẫn chạy trên đồng hồ. Không còn những suy nghĩ bận bịu, căng thẳng. Bỗng cảm thấy biếng lười nhưng cũng nhận ra rằng, ta có thời gian để nhìn lại mình, nghĩ lại những ngày qua. Lặng lẽ lắng nghe những kí ức từ quá khứ ùa về, tuôn trào như những giọt mưa rơi đầy trên thảm cỏ. Thèm cái cảm giác được nằm trên giường, đắp chăn. Nghe một bài nhạc đã cũ, lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, tiếng xe cộ và tiếng đài phát thanh từ xa, cảm nhận hơi ấm thoáng qua, rồi thèm cái mùi hương mẹ nấu dưới nhà, chợt nhận ra hạnh phúc chẳng đâu xa, hoá ra là những điều thân thuộc mà ta vô tình quên đi trong cuộc sống này, như cách ta vô tình không quan tâm đến những cơn mưa bất chợt.
Để rồi những cảm giác thân quen, đã từ lâu rồi nhờ cơn mưa bất chợt sáng nay bỗng gợi lại. Những cảm xúc cũ, những cơn mưa từ bầu trời tự bao đời, bỗng chốc hiện ra tưới mát sau những ngày mùa gặt nắng rát mặt.
(Một bài viết cũ)
- Từ khóa
- mảng kí ức đẹp đẽ