Những câu văn gây ám ảnh trong “Ăn mày dĩ vãng” (Chu Lai) - P2

Những câu văn gây ám ảnh trong “Ăn mày dĩ vãng” (Chu Lai) - P2

D
Dieu Hoee
1. “Họ nhìn thấy máu đổ, thấy những thây người ngã xuống, rách toác, óc vỡ, ruột đùn ra như ruột lợn, những ống xương thòi thụt nham nhở, trắng hếu… Họ nghe thấy tiếng thét, tiếng hộc, tiếng rên la và cả tiếng rú khoái trá man dại…”

2. “Dường như nghe thấu được những tiếng nói vang ra từ lồng ngực ngột ngạt ấy, đôi mắt mù mịt của bảo khẽ nhắm lại một chút rồi liền đó lại mở ra và.. không bao giờ nhắm lại nữa! Người chiến sĩ ấy đã chết thật sự, mang theo vào lòng đất cả cái cán đạn màu xanh để yên lòng đồng đội”.

3. “Thà đến viên mình ngay đi còn hơn ngày nào cũng chờ đợi một kết cục không tài nào tránh thoát, như một định mệnh đã an bài rồi”.

4. “Vả lại, thiên hạ bây giờ ở tuổi bác, không ai mặc đồ lính như thế. Chỉ có dân cựu trào hay dân ở ngoài kia vào đây làm ăn sinh sống mới mặc vậy thôi. Cháu nói thiệt, dòm tội lắm! Vận đồ quân phục mà tội ư?”

5. “Ở giây phút cuối cùng, cậu ta đã âm thầm tự nhét đất, nhét cỏ vào đầy cổ họng mình đến tắc thở để cho tiếng ho thứ hai khỏi phụt ra kéo theo cái chết của bạn bè!”

6. “Nhân cách đã xuống tới đáy rồi, có gồng lên thì vẫn là đáy mà thôi”.

7. “Trái tim khổ đau, tan rã nhưng chưa được chết để phải chứng kiến cái biến đi của toàn thể. Trái tim chết hai lần”.

8. “Ngày xưa oánh nhau vỡ mặt, bây giờ không oánh nữa thì là bạn, bạn sòng phẳng, đến nhà sẽ được tiếp đón cẩn thận, nhưng dù muốn hay không, mi cũng phải nhớ rằng ngày xưa mi là thằng bại trận”.
 
11
0
0
Trả lời

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.