sáng tác Bình minh năm ấy chúng ta cùng ngắm

sáng tác Bình minh năm ấy chúng ta cùng ngắm


Bình minh năm ấy chúng ta cùng ngắm.jpg
(Nguồn ảnh: Internet)

Nửa đêm. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà làm tôi không sao ngủ được. Gió ào ào như gào thét. Cây cối nghiêng ngả. Cả người tôi bồn chồn, lo lắng. Chính xác là tôi lo cho Dương. Đêm nay cậu ở nhà một mình. Bố cậu đi công tác cả tháng nay vẫn chưa về. Còn mẹ cậu thì bận show diễn gì đó ở tận ngoài Hà Nội. Ngoài tôi ra, Dương không có lấy một người bạn thân nào cả. Cậu nghỉ học nhiều tuần liên tiếp, lần gần đây nhất cậu đau bụng dữ dội khi đang viết từ vựng trên bảng. Rồi cậu ngất lịm. Thầy giáo và tôi đưa cậu đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán dạ dày cậu lở loét, có nguy cơ biến thành ung thư.

Mỗi lần vào viện thăm Dương, tôi cũng đều thấy sắc mặt cậu nhợt nhạt, mắt thâm quầng, môi khô rát. Hơi thở yếu ớt nhưng khi thấy tôi cậu vẫn cố mỉm cười. Hình ảnh đó tôi không sao quên được. Cậu mạnh mẽ, cứng rắn nhưng tôi biết cậu chỉ giả vờ thế thôi vì cậu không muốn tôi phải bận lòng nhiều. Trong những ngày bố mẹ cậu bận rộn, tôi luôn ở bên cậu, gọt táo, đọc truyện hay cầm guitar hát vu vơ vài bài cho cậu lên tinh thần. Bố cậu gọi điện, hỏi thăm sức khỏe con gái dăm ba câu rồi vội vàng cúp máy. Cậu buông điện thoại, thừ người. Rồi cậu nói mình không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa. Cậu ghét mùi thuốc sát trùng và những thứ liên quan đến chết chóc. Cậu muốn xuất viện khi bệnh tình vẫn còn đang điều trị. Tôi không cản được. Sau khi đưa cậu về nhà, tôi hỏi cậu có cần tôi giúp gì không. Dương chạm vào bàn tay tôi. Tay cậu lạnh quá. - Cảm ơn cậu, Tuấn. Tớ không biết phải báo đáp cậu ra sao?

- Đừng có nói mấy lời sáo rỗng ấy. Nghe đây, cậu cần phải khỏe gấp, để còn đi học cùng tớ. Tớ cho cậu thời hạn thêm ba ngày nữa. Biết chưa? Tớ học một mình, chán lắm.

Dương cười nhẹ rồi khép mi lại. Tôi đắp chăn cho cô bạn cẩn thận. Đóng cửa sổ để tránh gió lùa vào. Bầu trời âm u, có lẽ sẽ mưa. Và đúng là mưa thật. Nửa đêm, tôi trở mình bởi cơn gió đập mạnh vào cửa sổ, phát ra những âm thanh nghe thật ghê rợn. Mưa ào ào, có cả lốc xoáy. Bầu trời đen ngòm, bao phủ khắp phố phường. Chẳng ai dám ra đường vào giờ này. Thế mà tôi khoác áo, cầm ô, đi giày ủng cao gần tới gối lội nước tới nhà Dương. Tôi cần phải nhìn thấy cô bạn bình yên. Phòng ngủ của cậu vẫn tối. Có lẽ cậu ngủ say. Ngoài tiếng gió tiếng mưa tôi không thấy dấu hiệu bất trắc gì xảy ra. Tôi quay về.

Sáng sớm ngày hôm sau, nắng rất đẹp. Nắng thênh thang, vàng ươm rải đầy trên từng ngõ phố. Tôi mang giò phong lan ra treo phía trên ban công và chuẩn bị thật nhiều truyện bỏ trong túi xách rồi đến nhà Dương.

Tôi gõ cửa phòng cậu.

- Vào đi. - Giọng nói nhẹ như gió vọng ra từ bên trong. Tôi đẩy cánh cửa, cậu ngồi tựa lưng vào thành giường, đầu nghiêng sang một bên, nhìn chăm chú ra bên ngoài. Từ khung cửa phòng Dương trông ra là khu vườn xanh um, trồng toàn cây, chẳng có cây nào ra hoa. Ngay sát cửa sổ là cây cổ thụ nào đó tôi không biết tên, cành trơ trụi, rụng gần hết lá. Đột nhiên Dương nói. - Cậu xem tớ có giống như Johnsy trong Chiếc lá cuối cùng không hả?

- Cậu đang nói nhảm gì thế hả? - Tôi cầm lên một cuốn truyện, định đọc vài trang cho cậu nghe nhưng cậu không hề chú ý. Mắt cậu lơ đãng. Cậu thấy chông chênh lắm, phải không Dương? Cô bạn yêu đời, tươi cười ngày nào đã biến đâu mất giờ đây ngồi trước mặt tôi là cô gái đầu tóc rũ rượi, luôn miệng nhắc đến mình sẽ đi vào một ngày nào đó, không xa.

Ung thư là hai từ đáng sợ nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta. Nó không chỉ phá hủy tất cả nội tạng bên trong cơ thể con người mà nó còn khiến chúng ta dần tắt niềm hy vọng, khiến chúng ta trở nên bi quan và luôn có suy nghĩ “dù gì thì mình cũng chết thôi mà…” Mất đi hy vọng người ta chẳng còn muốn cố gắng vì điều gì nữa. Phó mặc cho số phận.

***

Dương có mái tóc màu nâu, xoăn nhẹ. Dáng người nhỏ nhắn. Nhìn từ xa trông cậu ấy giống như cây nấm lùn di động vậy. Cậu tô môi màu hồng nhạt, chẳng bao giờ đánh phấn vậy mà trông cậu ấy vẫn rạng ngời. Cậu mang vẻ đẹp tự nhiên. Dường như mọi điều tốt đẹp và thuần khiết nhất trên thế gian này đều dành tặng cho cậu.

Lần đầu tiên tôi gặp Dương là vào một sáng đầu đông vừa dịu ngọt vừa rét mướt. Tôi chạy bộ, bắt gặp Dương mặc áo khoác rất dày đứng nhìn chăm chú lên một tán cây. Mái tóc nâu bao trọn ôm lấy gương mặt bầu bĩnh. Ngay từ phút giây đó, tôi đã thích cậu. Rất thích. Nhưng khi ấy tôi chỉ là một thằng con trai nhút nhát, quá đỗi bình thường còn cậu lại nổi bật và rực rỡ, tỏa sáng như ánh mặt trời. Tôi chẳng biết làm quen thế nào đành ngây dại theo cậu đến cửa hàng băng đĩa rồi lại theo sau cậu về đến tận nhà. Dương không phát hiện ra, tôi nghĩ thế vì suốt dọc đường, cậu cứ líu lo như chú chim non, nhảy chân sáo và khe khẽ hát.

Tôi gặp lại Dương ở trên xe buýt. Tôi không mang theo tiền lẻ, cậu trả giúp tôi. Hàng ghế cuối chỉ có tôi và cậu ngồi. Thật xấu hổ khi để con gái trả tiền. Tôi nhủ bụng sẽ xin số điện thoại cậu để trả lại số tiền kia. Dù chẳng nhiều nhặn gì, nhưng chỉ là viện cớ biết đâu sau đó chúng tôi sẽ mở ra một mối quan hệ mới. Xe buýt lướt đi êm ả, qua các ngã tư. Tôi mở cửa sổ. Không khí tinh sạch. Gió mát lành. Đôi lần tôi mấp máy định mở lời bắt chuyện với Dương nhưng cứ ngại ngần. Rồi tôi bỗng tròn mắt khi nhìn thấy phù hiệu trên đồng phục cậu. Suýt chút nữa tôi đã hét toáng lên cũng may là tôi kìm lại kịp thời. Vì trường cậu học cũng là trường tôi đang học.

Xe buýt dừng, Dương nán lại ít phút đợi mọi người xuống hết rồi mình xuống sau. Móc khóa được treo một bên ba lô Dương phát ra âm thanh leng keng, như âm thanh của buổi sớm tinh khôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi dũng cảm tiến tới. - Ấy học cùng trường với tớ đấy.

Dương quay lại, nói gọn. - Vậy à. - Rồi cậu mỉm cười, vẫy tay chào tôi để chạy về lớp mình. Mỗi bước chạy, chiếc móc khóa lại vang lên những thanh âm nhộn nhịp. Lòng tôi hân hoan như hoa nở.

Tôi nhìn thấy ở Dương sự chân thành và mộc mạc mà tôi không tìm được từ bất kỳ cô gái nào. Cậu rất biết cách phối đồ nên dù cho cậu có mặc những bộ quần áo đơn điệu, tôi vẫn thấy cậu sáng ngời. Chúng tôi học cùng trường, khác lớp nhưng lại học chung ở lớp học thêm Anh ngữ vào buổi tối các ngày hai, tư, sáu. Chỉ những ngày ấy tôi mới được ngồi cùng bàn với Dương. Có hôm tôi đến lớp muộn, cậu giữ chỗ giùm tôi và cho tôi mượn vở chép bài. Cậu viết chữ rất đẹp, thẳng tắp. Những lúc chờ thầy đến, cậu chăm chú đọc sách. Tôi quan sát cậu, đôi mắt cậu như hai đốm lửa nhỏ mỗi khi phát hiện ra điều gì mới mẻ đốm lửa ấy lại phát sáng, lấp la lấp lánh. Nếu cậu có thể ngồi đọc sách hàng giờ ở ban công thì tôi cũng có thể ngồi hàng giờ để nhìn hai đốm nhỏ ấy như cách người ta chiêm ngưỡng một bức tranh sống động tại phòng triển lãm.

Dương thích nghe nhạc vào những buổi sớm mai. Tôi đã từng xem qua playlist của cậu ấy, toàn là nhạc của The Beatles. - Cậu thích nghe rock à, không giống như vẻ ngoài nhu mì của cậu một chút nào.

Dương thọc năm đầu ngón tay vào mái tóc, vuốt thẳng một đường rất nhanh. Các sợi tóc nằm ngay ngắn như vừa được chải. - Vì tớ là cô gái yêu đời mà.

Chúng tôi thường đi xe buýt tới trường. Lịch học kín mít nhưng vì cả hai đứa đều hiểu bài ngay tại lớp nên chúng tôi có khá nhiều thời gian để ở bên nhau. Những lúc Dương tan học trễ vì giáo viên chủ nhiệm lớp cậu nói khá nhiều trong giờ sinh hoạt, tôi ngồi ở ghế đá cuối sân trường, đợi cậu. Tới khi thấy chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ chót thấp thoáng sau đám lá xà cừ, tôi chạy thật nhanh đến. Rồi sau đó chúng tôi sẽ bắt xe buýt để về nhà. Hàng ghế cuối đã có một nhóm nữ sinh đang ngồi thong thả tán gẫu, chúng tôi đành ngồi gần cửa sổ và ngồi cạnh nhau, chỉ cách một milimet. Dương bình luận về một bài hát, một bộ phim, tôi chăm chú nghe, thi thoảng xen vào vài câu góp vui. Vì mải mê trò chuyện, chúng tôi lỡ bến. Xe buýt đưa chúng tôi qua những ngả đường lạ hoắc nhưng bù lại đó lại là những con đường với hai hàng cây xanh mát, khung cảnh thanh bình và yên ả như trong tiểu thuyết. Xe dừng ở bến tiếp theo và chúng tôi phải đi bộ ngược trở lại. Nếu thời gian đi xe buýt mất khoảng ba mươi phút thì việc đi bộ sẽ mất nhiều thời gian hơn. Nhưng Dương không chú tâm đến điều đó. Vẻ mặt cậu vô cùng thích thú. Cậu líu ríu như chim sáo. “Cậu xem, ngôi nhà kia giống cổ tích quá ha” hay “Hoa kia là hoa gì thế nhỉ?” Chính vì vậy mà lần nào về tới nhà, trời cũng đều tối mịt.

Chủ nhật tôi rủ Dương thực hiện một chuyến đi phượt trong ngày ở Mũi Né. Cậu đồng ý ngay tắp lự vì cậu rất khoái đi du lịch bụi. Chúng tôi khởi hành từ sáng sớm, đi bằng xe máy của Dương. Chúng tôi chẳng mang gì cả ngoài ví tiền. Sau khi gửi xe, chúng tôi tìm đường đến suối Hồng. Lối vào suối là chân cầu nằm ngay ven đường, dọc đường là các quán cà phê, quán ăn xen kẽ nhau. Tôi nắm chặt tay Dương đi trên những bậc thang bao cát, có tay vịn bằng tre. Đi mệt chúng tôi ngồi nghỉ ở một mỏm đá, ngâm chân mình trong làn nước trong veo. Dương lia máy ảnh khắp nơi. Tóc cậu xõa dài bay lòa xòa trong gió. Tôi rút điện thoại, chộp ngay khoảnh khắc ấy. Trong khi Dương chụp cảnh vật thì tôi lại chụp cậu, không cho cậu biết. Những tấm ảnh dễ thương đó, tôi sẽ giữ cho riêng mình tôi.

Chiều buông những sợi nắng mềm nhàn nhạt xuống mặt biển, lấp lánh dát vàng. Dương ngã đầu lên vai tôi. Chiếc máy ảnh treo lủng lẳng trước ngực. Tay cậu xoắn lại. Làn gió khẽ đung đưa mái tóc màu nâu của cậu vờn trên má tôi. Thật tuyệt dịu khi cùng người mình thích đắm chìm trong sắc hoàng hôn đỏ thẫm.

Dương rời khỏi vai tôi, đứng lên, dang hai tay. Hình ảnh cậu như hòa cùng phong cảnh hữu tình tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp mà tôi từng nhìn thấy.

***

Cuối năm lớp mười một, trường tôi tổ chức trận đấu bóng đá giao hữu với trường điểm ở bên quận một. Trận đấu chỉ thể hiện tình đoàn kết nên không có giải thưởng. Tuy vậy tôi và đồng đội tham gia nhiệt tình. Sau mỗi chiều tan học, chúng tôi ở lại tập luyện. Dương ngồi ở vị trí khán đài. Mỗi lần tôi sút một quả bóng vào lưới, Dương đứng lên vẫy tay cật lực và nồng nhiệt. Tôi vừa chạy trên sân cỏ vừa quan sát cậu. Chiều nay tôi thấy cậu có gì đó khác lạ. Cậu tỏ ra thờ ơ và không còn chú tâm vào những gì đang diễn ra bên dưới nữa. Cậu viết hay vẽ gì đó vào quyển vở đặt trên đùi. Buổi tập kết thúc, tôi tới chỗ Dương. Cậu không hay biết gì. Mãi đến khi tôi lay nhẹ vai cậu, cậu mới giật mình, ngước lên, hỏi tôi. - Tập xong rồi à?

Tôi không trả lời, nhìn mẫu phác thảo mà Dương đang vẽ, bông đùa. - Đừng nói với tớ là cậu muốn trở thành cô dâu của ai đó nhé.

Dương cắn môi, lật vài trang cho tôi xem. Hóa ra cậu ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang áo cưới. Các mẫu phác thảo vẽ tay của cậu đều vẽ những chiếc đầm cưới lộng lẫy, nhiều kiểu khác nhau. - Sao lại không có trang phục chú rể nhỉ?

Nghe tôi nói thế, Dương vỗ trán, môi khẽ a lên một tiếng. Rồi bằng những đường nét bút chì nguệch ngoạc, bộ com lê hiện ra trên trang giấy trắng tinh.

Hôm diễn ra trận đấu, Dương không đến cổ vũ. Kết thúc, hai trường huề nhau, tôi không ở lại giới thiệu, bắt tay với những cầu thủ đội bạn mà đạp xe tới nhà Dương, bấm chuông inh ỏi. Thật lâu, Dương bước ra, đầu bù tóc rối bộ dạng như còn ngái ngủ. Sắc mặt cậu kém, tôi hỏi. - Làm sao mà cậu lại để mình tiều tụy như thế.

Dương gượng cười. - Đi đâu đó với tớ nhé.

Tôi chở Dương đi lòng vòng các ngõ phố Sài thành tấp nập. Cậu gục đầu lên lưng tôi. Ánh hoàng hôn từ đằng sau chiếu xiên xiên lên người cậu, in bóng xuống mặt đường trong mùi hương thoang thoảng của hoa hoàng điệp. Chợt, Dương bảo tôi dừng xe. Chúng tôi dắt bộ, đi cạnh nhau, lẳng lặng. Cậu nắm hờ tay tôi. Tay cậu mềm nhưng hơi lạnh. Dường như cả người cậu đang run lên chỉ vì làn gió đầu mùa thổi nhẹ. Cậu-trong-thời-điểm này thật mỏng manh. Hai đốm lửa nhỏ cứ chớp chớp. Hàng mi khẽ chao nghiêng. Tôi có cảm tưởng như mình đang chạm vào một bức điêu khắc hoàn mỹ.

Tôi bảo Dương đứng đây để mình vào quán cà phê ven đường mua hai cốc cappuccino. Tôi đưa cốc cappuccino cho Dương, nói. - Cậu uống đi, làm ấm cơ thể. Nhìn cậu xanh xao quá.

Dương cong môi, vẽ thành hình nụ cười, uống một ngụm nhỏ rồi lẩm bẩm một mình. - Chẳng có gì là hoàn hảo.

Chúng tôi đi tiếp, cùng nói về một bài thơ của Puskin, nhà thơ vĩ đại người Nga mà cả hai chúng tôi đều yêu thích. Rồi cậu ngâm nga những vần thơ trong bài Tôi yêu em. Giọng cậu trong veo như giọt sương ban mai, rớt vào hồn tôi những bâng khuâng, xuyến xao.

Đầu năm lớp mười hai, ở Dương có vài sự thay đổi nhỏ. Cậu gầy đi hơn lúc trước. Ban đầu tôi cứ nghĩ do cậu thức khuya học bài căng thẳng, nguyên do khác bắt nguồn từ bố mẹ cậu thường xuyên cãi vã. Chẳng ai lặng im nghe cậu nói một câu. Áp lực từ việc học, từ phía gia đình khiến cậu chán nản, đâm ra cáu gắt với những người quan tâm đến mình. Dần dần cậu sống khép kín, chẳng tiếp xúc với ai ngoại trừ tôi.

Tôi nghĩ hơn 80% là Dương mắc chứng bệnh gì đó. Tôi bảo cậu đi khám, cậu lắc đầu, vẻ mặt không muốn. - Tớ ổn mà, không sao. - Cậu luôn nói mình ổn nhưng sức khỏe cậu gần như kiệt sức. Một thời gian sau, mọi chuyện càng tồi tệ hơn. Dương gầy đi trông thấy. Cậu đột nhiên chảy máu mũi trong giờ học thể dục. Các bạn cùng lớp đưa cậu đến phòng y tế. Nghe tin tôi chạy như bay đến ngồi ở mép giường, nói. - Tớ thấy cậu không ổn rồi, Dương ạ!

Lần này Dương không che giấu nữa vì cậu thực sự mệt mỏi lắm rồi. Cậu nói mình chán ăn, không thể bỏ vào bụng được thứ gì, mỗi lần ăn cậu lại có cảm giác như muốn buồn nôn nhưng cuối cùng lại không nôn ra được. Tôi gọi điện đến trung tâm tư vấn sức khỏe nói rõ triệu chứng của Dương cho chuyên gia. Họ nói dạ dày của cậu ấy có vấn đề, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Khi tôi đưa Dương vào viện thì căn bệnh của cậu càng lúc càng nặng. Từ khi nghe bác sĩ báo tin về bệnh tình của mình, cậu luôn cảm thấy cái chết đang rình rập quanh đây, sẽ mang cậu đi bất cứ lúc nào. Cậu mất dần niềm tin vào cuộc sống, vào bản thân, suốt ngày ủ dột. Cậu chỉ muốn bố mẹ ở cạnh, được nhìn họ, được vùi đầu vào lòng họ thì dù có ra đi cậu cũng mãn nguyện. Nhưng cậu không tài nào liên lạc được với bố mẹ mình. Điện thoại của họ luôn ở chế độ im lặng.

- Cậu vẫn còn có tớ, ước mơ của cậu nữa. Những điều đó không làm cậu thấy vui sao?

-Thật tệ. Tớ không tìm được chút niềm vui và ý nghĩa nào trong suốt chặng hành trình của mình. - Dương ôm mặt, khóc rấm rứt. Mái tóc nâu xoăn nhẹ rủ xuống hai bên vai. Tôi ấn nhẹ đầu Dương vào ngực mình, an ủi, vỗ về cậu.

Dương không đến lớp nữa. Cân nặng hiện tại của cậu khiến cậu không thể đi nổi dù chỉ vài bước chân nhẹ. Học xong tôi tạt ngang qua thư viện mượn vài cuốn tiểu thuyết viết về thanh xuân đọc cho Dương nghe. Thường thì khi tôi đọc chừng năm đến mười phút, cậu thiếp đi. Tôi gấp sách lại, nhìn quanh. Trên bàn học của cậu ngổn ngang những tờ giấy phác thảo vài mẫu áo cưới. Thì ra cậu ấy vẫn âm thầm ước mơ. Tôi luôn hiểu Dương mà, cậu sẽ không dễ dàng gục ngã đâu.

Tuần sau tôi xin phép nhà trường nghỉ ba ngày. Tôi cần phải ra Hà Nội có việc gấp. Trước khi đi tôi dặn Dương cố gắng giữ gìn sức khỏe đợi tôi trở về. Sau khi tìm hiểu tôi biết được thông tin về liveshow của mẹ Dương. Tôi đã đến tận buổi biểu diễn của bà. Trước lúc bắt đầu, tôi và mẹ Dương đã có buổi nói chuyện với nhau.

- Điều mà cậu ấy cần là chỉ muốn ở trong vòng tay của bố mẹ mình. Vì thế cháu xin bác, bệnh của cậu ấy càng ngày càng nghiêm trọng.

Khóe mắt người phụ nữ ngồi đối diện tôi rơi xuống vài giọt nước. Bà nắm tay tôi, siết nhẹ. - Cháu hãy đợi, xong bài hát đầu tiên bác sẽ về cùng cháu.

- Thế còn liveshow thì sao ạ? Khán giả…

- Dĩ nhiên là Dương quan trọng hơn rồi.

Người phụ nữ lau nước mắt, trang điểm lại rồi bước ra sân khấu. Bà hát một ca khúc về tình mẫu tử. Tôi nảy ra sáng kiến, ghi âm lại giọng ca của bà rồi ngay lập tức gửi qua cho Dương. Tôi tin là cậu nghe được.

Dương mở mắt. Người cậu nhìn thấy đầu tiên chính là mẹ mình. Cậu òa khóc, ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con ôm nhau thật lâu. Không khí trầm lắng. Tôi nên ra ngoài để họ thoải mái tâm sự. Đi được vài bước, tay tôi níu lại bởi tay Dương. Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, cất giọng nghẹn ngào. - Cảm ơn cậu.

Tôi mỉm cười. - Tớ chỉ có thể làm thế, phần còn lại của cậu. - Dù chưa xong việc nhưng nghe tin con gái bệnh nặng, người bố tham công tiếc việc của Dương đã bay về. Gia đình cậu đoàn tụ. Nhưng cũng từ đó thời gian cậu ở lại thế gian ngắn dần đi.

Tôi bước trên hành lang bệnh viện. Có tiếng còi cấp cứu. Bác sĩ, y tá trong trang phục những chiếc áo blouse trắng chạy ngược chạy xuôi tựa như những bóng ma. Hóa ra sự sống và cái chết lại kề nhau như thế. Chỉ có những ai trải qua cơn đau hành hạ vì bệnh mới biết được cuộc sống này không hề dài như ta tưởng. Hôm nay nhìn nhau ngày mai chỉ còn gặp trong mơ.

Chập tối, mẹ Dương ra ngoài mua ít đồ. Tôi thay bà túc trực cạnh giường bệnh. Dương đang ngủ, môi mím lại. Tôi ngắm cậu ngủ một chút rồi nhè nhẹ rời phòng. Tôi dạo quanh khuôn viên bệnh viện, ngồi nghỉ chân ở ghế đá cạnh khóm hoa dạ yến thảo. Gió đưa hương dìu dịu làm tâm hồn tôi nhẹ bẫng. Sao giăng đầy trời. Bên cạnh tôi xuất hiện một bóng người. - Chẳng phải cậu đang ngủ sao?

- Tớ vừa mới dậy. - Dương nhìn lên trời, giọng nhỏ nhẹ. - Cậu biết không, ánh sáng của những ngôi sao mà chúng ta đang nhìn thấy thật ra nó được phát ra cách đây mấy trăm triệu năm trước.

- Những ngôi sao lấp lánh ấy có lẽ đã trở thành sao băng và đã tan biến mất.

Cuộc sống có đôi khi thật diệu kỳ, cuộc đời con người nếu đem ra so sánh với vũ trụ thật là quá ngắn ngủi. Có lẽ phải đến khi mình chết đi rồi thì vũ trụ mới biết được rằng mình đã từng tồn tại. Nhưng cũng giống như những ngôi sao đã biến mất cả trăm triệu năm trước đây vẫn để lại ánh sáng cho ta, thì cuộc sống ngắn ngủi này của ta tới một lúc nào đó biết đâu sẽ là niềm an ủi cho một ai đó.



- Sau khi tớ đi rồi, cậu nhất định phải sống tốt đấy nhé. Nếu phải lòng ai đó thì mau nói ra đi, không thôi sẽ muộn đấy.

- Cậu nghe tớ nói được không…

Dương cắt ngang. - Tớ biết những gì cậu định nói, thời gian qua cảm ơn cậu rất nhiều, cậu đã vì tớ mà làm biết bao chuyện. Cậu là một người bạn thật tốt. Thế nên cậu xứng đáng được hạnh phúc trọn vẹn. Đêm tàn rồi ngày sẽ lên. Khi một người ra đi thì sẽ có một người khác đến để cậu không còn cô đơn nữa… - Dương nói nhỏ dần rồi ngủ thiếp đi trên vai tôi.

Tế bào trong người Dương đã bị ăn mòn do dùng thuốc giảm đau quá nhiều. Căn bệnh ở vào giai đoạn cuối. Mỗi khi Dương thức giấc, cậu đều kể cho tôi nghe giấc mơ của mình. Cậu luôn thấy mình đứng ở một nơi xa lạ, xung quanh là một màu trắng xóa, vô cùng lạnh lẽo. Cậu chạy, chạy mãi. Cậu muốn về với mái ấm gia đình dù là để nghe bố mẹ mình cãi nhau. Cậu muốn thoát khỏi khu rừng tuyết dày đặc nhưng hoài công. Những giấc mơ có tôi. Cậu thấy tôi đứng ở một góc phía xa. Tôi chạy thật nhanh đến bên cậu, mãi mà không thể nào lại gần ôm trọn lấy cô bạn vào lòng. Phải chăng giữa chúng tôi đã được ngăn cách bởi cánh cửa trong suốt, chỉ có thể đứng nhìn nhau?

Tôi không hình dung giấc mơ của Dương. Chúng cứ chập chờn, luẩn quẩn trong đầu tôi, không rõ nét. Trong lớp học, ngoài ban công hay bất cứ nơi nào, tôi luôn dành một chút thời gian nhỏ nhoi để hồi tưởng lại gương mặt tươi cười của Dương trong mùa đông năm ấy. Đó là quãng thời niên thiếu tươi đẹp mà tôi từng nhận được. Có thể mai này tôi thích một ai đó đi chăng nữa thì Dương-mãi là ánh bình minh rạng rỡ nhất trong cuộc đời tôi.

Đêm nay Dương lại ở một mình. Cậu nhắn tin bảo tôi sang. Cậu muốn tôi thức suốt đêm cùng cậu để đợi bình minh lên. Chúng tôi lên sân thượng nhà cậu, trên tay mỗi đứa là một tách trà nóng. Chiếc máy casset cũ phát ra những bản nhạc không lời nghe buồn da diết. Chúng tôi ngồi tựa lưng vào nhau. Chỉ mới 12 giờ, chúng tôi còn phải đợi hơn bốn tiếng nữa. Đêm nay bầu trời lác đác vài ngôi sao. Dương là người nói còn tôi chỉ ngồi nghe. Câu từ ngắt quãng vì cơn đau lại kéo đến, hành hạ khiến cậu ho dồn dập. Tôi bảo. - Thôi đi, chúng ta vào nhà đi, ở đây gió nhiều lắm.

Nhưng cậu lắc đầu nguầy nguậy, nằng nặc đòi ở lại trên đây. - Ít nhất cậu phải để tớ lưu giữ khoảnh khắc cuối cùng trước khi tớ lìa xa cuộc đời này chứ. - Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh như nài nỉ, như van xin.

Tôi không biết nói gì hơn vì tính Dương rất cố chấp. Tôi đứng dậy quay vào trong mang ra một chiếc áo khoác dày cộm khoác lên người cậu. Tiếng nhạc hòa cùng tiếng gió vọng lại, không gian thêm phần não nề. Dương nhắc lại những kỉ niệm cũ. Về những ngày cùng tôi rong ruổi trên xe buýt. Về việc tôi bị đám học sinh lớp trên đánh đến nổi u đầu. Dương phải chạy bộ về nhà mang bông và thuốc lên trường băng lại cho tôi. Mỗi lần nghĩ về, tôi luôn nhớ bàn tay mềm mại mại ấy chạm nhẹ vào vết thương trên đầu tôi vì sợ tôi đau. Về chuyến đi phượt trong ngày. Có một điều cậu không biết là tôi cố tình rủ cậu đi vì tôi muốn được ở gần cậu.

Dương cũng kể về việc cậu từng bỏ nhà đi vì bố mẹ cãi nhau làm vỡ chiếc cốc sứ mà cậu quý nhất. Rồi cậu tưởng tượng mình trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, những mẫu thiết kế được hoa hậu nước ngoài trình diễn. Câu cuối, Dương nói bằng giọng châm biếm. - Ước mơ mãi mãi chỉ là ước mơ.

Tôi không nghe cậu nói đến căn bệnh của mình. - Cậu hãy nhớ những kỉ niệm đẹp đẽ của chúng ta thôi nhé.

Thế giới của tôi, một thế giới buồn tẻ và vô vị. Bỗng một ngày thế giới ấy trở nên nhộn nhịp, sáng sủa vì một người đã bước vào mở ra những niềm vui, những câu chuyện dường như bất tận, kể mãi không hết, những tháng ngày vui chơi quên cả mệt nhọc. Rồi người cũng đi mang theo cả nỗi nhớ và tình yêu mới chớm nở. Điều đó đáng buồn làm sao!

Tia nắng rọi vào. Tôi dụi mắt và choàng tỉnh. Vầng dương nhô lên đằng sau những tòa nhà cao ốc. Dương ngủ say bên cạnh. Tôi định đánh thức cậu dậy nhưng thấy cậu ngủ ngon lành như vậy, đành thôi. Thay vào đó tôi khẽ lẩm nhẩm một mình. - Cậu xem, mặt trời mọc rồi kìa.

- Tớ thấy rồi, thật đẹp. - Tiếng Dương thì thầm. Hơi thở nhẹ dần rồi chìm vào khoảng không tĩnh mịch. Từ phút giây đó trở đi tôi không còn nghe thấy nhịp tim cậu đập nữa.

Tôi đã từng tưởng rằng trong nháy mắt tất cả đều sẽ biến mất. Tôi đã từng nghĩ rằng có những thứ sẽ vĩnh viễn mất đi. Nhưng cuộc sống tươi đẹp dường vậy, tràn đầy những niềm vui bất ngờ và xúc động. Chính cậu ấy đã trao cho tôi sự khích lệ, niềm tin và ủng hộ lớn nhất vì lẽ đó mà tôi cảm thấy hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc. Ý nghĩa của hạnh phúc nằm ở chỗ bạn có thể lĩnh hội được tất cả cảm giác của sự trưởng thành và biết được cái gì là quan trọng nhất với bản thân. Đây chính là những năm tháng thanh xuân của chúng tôi, dù khóc hay cười, dù vui vẻ hay buồn phiền đều chân thật như vậy đó. Bình minh hôm ấy sẽ không trở lại nữa nhưng ngày mai vẫn đến, chúng tôi vẫn mãi bên nhau. Rồi nắng sẽ ấm lại nơi này.​
 
610
5
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top