Một Vài Trích Dẫn Hay Từ Sách (2)

Một Vài Trích Dẫn Hay Từ Sách (2)

4/ Sức Mạnh Tiềm Thức - Josheph Murphy
  • Kho báu ở bên trong bạn. Hãy nhìn tận sâu bên trong để tìm sự đáp lại cho niềm mong mỏi của con tim.
  • Những vĩ nhân thuộc mọi thời đại đều nắm giữ một bí mật vĩ đại, đó chính là khả năng tiếp xúc và giải phóng nguồn sức mạnh của tiềm thức. Bạn cũng có thể làm như thế.
  • Tiềm thức của bạn chứa đựng đáp án cho mọi vấn đề. Nếu trước khi ngủ bạn đề nghị với tiềm thức của mình: “Tôi muốn thức dậy vào lúc 6 giờ sáng”, nó sẽ đánh thức bạn vào đúng giờ đó.
  • Tiềm thức là người thiết kế thân thể bạn và có thể chữa trị cho bạn. Hãy tự ru ngủ mình hằng đêm bằng ý niệm về sức khỏe hoàn hảo, về tiềm thức – thuộc hạ trung thành của bạn, sẽ tuân lệnh bạn.
  • Mỗi ý nghĩ là một một nguyên nhân, và mỗi hoàn cảnh là một kết quả.
  • Nếu bạn muốn viết một quyển sách, một vở kịch, hay muốn nói chuyện cuốn hút hơn với người nghe, hãy truyền tải ý niệm đó đến với tiềm thức một cách đằm thắm và dạt dào xúc cảm và nó sẽ được đáp lại một cách phù hợp.
  • Bạn giống như một thuyền trưởng đang lèo lái con tàu. Thuyền trưởng phải đưa ra những mệnh lệnh đúng đắn và chính xác, nếu không tàu sẽ đắm. Tương tự như thế, bạn cần phải đưa ra những mệnh lệnh đúng đắn (ý nghĩ và hình ảnh) cho tiềm thức của mình, bởi đó là nơi điều khiển và chi phối tất cả những kinh nghiệm của bạn.
  • Tiềm thức của bạn dõi theo từng lời bạn nói, từng ý bạn nghĩ. Vì vậy, đừng bao giờ nói hay có những suy nghĩ kiểu như: “Mình không thể sắm nổi nó” hoặc “Mình không thể làm việc này” vì tiềm thức sẽ ghi nhận là bạn không có tiền bạc hoặc khả năng để làm điều bạn muốn làm. Thay vào đó hãy quả quyết: “Mình có thể làm tất cả mọi chuyện nhờ sức mạnh của tiềm thức”.
  • Quy luật cuộc sống là quy luật của niềm tin. Niềm tin chính là ý nghĩ trong tâm khảm của bạn. Đừng tin vào những gì sẽ gây hại hoặc tổn thương bạn. Hãy tin vào sức mạnh của tiềm thức để có thể chữa lành những tổn thương, để truyền cảm hứng và giúp bạn kiên vững. Tùy vào niềm tin của bạn mà sức mạnh tiềm thức sẽ có những tác động nhất định.
  • Hãy thay đổi cách nghĩ, và bạn sẽ thay đổi số phận của mình.
  • Nghĩ điều tốt, và điều tốt sẽ tới. Nghĩ điều xấu, và điều xấu sẽ theo. Bạn chính là những gì bạn nghĩ.
  • Tiềm thức không tranh luận với bạn. Nó chấp nhận những gì ý thức chỉ thị. Nếu bạn nói: “Tôi không thể sắm nổi cái đó”, tiềm thức sẽ tác động để biến nó thành sự thật. Hãy chọn ý nghĩ tích cực hơn: “Tôi đã nhìn nhận nó trong tâm thức”.
  • Bạn có quyền lựa chọn. Hãy lựa chọn sức khỏe, hạnh phúc và những điều tốt đẹp; mọi thứ xung quanh sẽ theo đó mà hưởng ứng.
  • Ý thức đóng vai trò như người gác cổng. Chức năng chính yếu của nó là bảo vệ tiềm thức khỏi những ấn tượng sai lầm. Hãy tin tưởng rằng điều tốt đẹp có thể xảy ra và hiện đang xảy ra. Sức mạnh to lớn nhất của bạn là khả năng chọn lựa, hãy tận dụng khả năng đó để chọn lấy những điều hạnh phúc và tốt đẹp.
  • Những lời ám thị của người khác thực chất không có sức mạnh làm tổn hại bạn. Sức mạnh của nó nếu có, là do bạn trao cho nó thông qua ý nghĩ và niềm tin của mình. Bạn hoàn toàn có thể loại trừ những tư tưởng hoặc phát biểu tiêu cực của người khác để khẳng định lại điều tốt đẹp. Bạn có sức mạnh để lựa chọn cách phản ứng của mình.
  • Tâm thức của bạn không xấu. Tác động của tự nhiên cũng không xấu. Xấu hay tốt tùy thuộc vào cách bạn vận dụng sức mạnh của tự nhiên. Hãy dùng sức mạnh của tâm thức để mang lại những điều tốt lành, để chữa trị và truyền cảm hứng cho bản thân và cho người khác.
  • Đừng bao giờ nói “Tôi không thể”. Hãy vượt qua nỗi sợ đó bằng cách khẳng định: “Tôi có thể làm tất cả mọi chuyện nhờ sức mạnh của chính tiềm thức trong tôi”.
  • Hãy tập suy nghĩ từ góc nhìn của sự thật và những nguyên lý vĩnh cửu của cuộc sống chứ không phải từ góc nhìn của sự sợ hãi, ngu dốt và mê tín. Đừng để người khác chi phối suy nghĩ của bạn. Bạn hoàn toàn có quyền chọn lựa sẽ suy nghĩ thế nào và quyết định ra sao đối với bất kỳ một vấn đề nào đó.
  • Bất luận điều gì ý thức thừa nhận và tin là thật, tiềm thức sẽ chấp nhận và làm cho nó xảy ra. Vì thế, hãy tin tưởng vào hạnh vận, sự linh hướng, chính nghiệp và tất cả phúc lành của cuộc sống.
5/ Dưới Một Mái Nhà Ở Paris - Guillaume Musso
  • Những năm gần đây, bạn đã hơi lạc lối đôi chút, đúng thế, và bấy lâu nay bạn biết rằng cuộc đời vốn mỏng manh. Nhưng hôm nay bạn không ngờ mình bước hụt và mất thăng bằng nhanh đến thế. Nhất là, bạn không biết rằng dòng thác bùn lầy này lại chảy ra trong bạn. Bóng tối này, nọc độc này, sự khốn khổ này. Cảm giác cô đơn thường trực đột nhiên bị đánh thức và đang khủng bố tinh thần bạn.
  • Như bị thôi miên, bạn lặng ngắm máu mình đang tan loãng và vẽ trong làn nước những đường lượn trang trí với vẻ đẹp không thể gọi tên. Trong lúc cảm thấy mình đang ra đi, bạn tự nhủ rằng ít nhất thì cảm giác đau đớn này cũng sẽ dừng lại, và đúng thời khắc này, điều đó thật vô giá.
  • Ở nơi những người khác nhìn thấy cảnh hỗn loạn và nỗi sợ hãi thì cô lại nhận ra sự tập trung năng lượng thô mộc và dễ lây lan. Một tổ ong thường xuyên biến động thì đúng hơn là chốn tụ tập đám người tật nguyền ăn xin thoắt ẩn thoắt hiện. Hàng nghìn sinh mệnh, số phận đang giao thoa, dệt nên tấm mạng nhện khổng lồ. Một dòng chảy xiết khiến người ta ngất ngư, một dòng chảy ồ ạt cần phải biết cách chế ngự để khỏi chết đuối.
  • Đất mùn của tính phi lý và bi kịch cuộc đời, đất mùn của nỗi cô đơn gắn liền với thân phận con người. Chúng chưng cất sự kinh tởm của Gaspard đối với cơn điên loạn của thời đại anh sống và không hề biết đến những ảo tưởng, chủ nghĩa lạc quan, những cảm xúc tiêu cực và các kiểu happy end.
  • Một trạm dừng chân, khúc dạo đầu cho chuyến đi xuống địa ngục tự sát.
  • Sẽ đến một ngày khi anh thấy cuộc đời dường như không thể chịu đựng nổi, tới mức anh không còn có thể đương đầu với nó nếu không uống rượu. Hình ảnh cái xác của chính mình đang chìm xuống những vực sâu rượu chè thoáng lướt qua tâm trí Gaspard. Anh vội xua tan cơn ác mộng này đi và nhận ra mình đã tới trước một cánh cổng được phủ một lớp sơn sắc xanh Phổ.
  • Tác phẩm mang sức huyền diệu của Lorenz đã lan truyền sang họ. Nó thao túng họ. Tất cả những gì, dù gần dù xa, liên quan đến họa sĩ – ý nghĩa hội họa của ông, những vùng tối trong cuộc đời ông – đối với họ đều khoác lên một quầng sáng bí ẩn và lời hứa phi lý rằng, một khi được hé lộ, những bí ẩn về Lorenz sẽ trở thành bí mật của họ. Không thú nhận điều này nhưng cả Madeline lẫn Gaspard đều bấu víu vào niềm tin điên khùng rằng những bí ẩn ấy sẽ tiết lộ với họ một sự thật, bởi lẽ, trong khi tìm kiếm những bức tranh này, họ cũng đang vây dồn một phần con người của chính mình.
  • Tôi loạng choạng. Tôi muốn ngồi xuống, nhưng những băng ghế công cộng ngày xưa đã bị bỏ đi. Thời đại này là thế: nó không bao dung cho những cơn mệt nhọc và không cho những kẻ bị tổn thương chỗ trú thân nữa. Trong giây lát, tôi nghĩ mình sắp bất tỉnh nhân sự, nhưng tôi vẫn đứng sững ra đó, ướt sũng nước mưa. Thời gian phế bỏ.
  • New York là một hệ sinh thái. Ở đây có những ngọn đồi, những hồ nước, những đồng cỏ, hàng trăm ngàn cây to. Ở đây có những con đại bàng đầu trắng, những con chim cắt lớn, những con ngỗng tuyết và những con hưu lớn, dành riêng cho những người hằng mong mỏi được trông thấy chúng. Những đỉnh núi, những bộ lạc, những thửa đất bỏ hoang, những tổ ong và những bầy gấu mèo Mỹ. Ở đây có những dòng sông đóng băng vào mùa đông, còn vào mùa thu, ánh sáng chói lóa khiến những tán lá đỏ rực lên. Ở đây, người ta thấy rất rõ rằng, bên dưới lớp vỏ văn minh, thế giới hoang dã chưa bao giờ ở quá xa. New York…
  • Cái lạnh và cơn gió rét căm khiến tứ chi tê cứng, cào xé những khuôn mặt, nung đốt gần như tức khắc mỗi xăng ti mét vuông da thịt không được bảo vệ.
  • Tại sao có những người lại làm hỏng những sinh linh họ đã cho chào đời chứ? Tại sao có những người khác lại yêu thương chúng đến mức có thể hy sinh tính mạng mình vì chúng?
  • Một đứa con gái bị cuộc đời thiêu đốt. Một người vô cùng buồn rầu và băn khoăn day dứt không yêu thương bản thân cho lắm.
  • Phải chăng cái chết thực sự là thế? Trắng xóa, êm dịu, khiến người ta an yên, sáng suốt? Có phải anh đang ở chính xứ sở ấy nơi nỗi sợ hãi dường như không còn tồn tại, đúng không Sean? Và con trai chúng ta đang ở cùng anh?
  • Người phụ nữ trẻ kiên định, ngùn ngụt tinh thần chiến đấu kiêm nữ chiến binh không kiệm sức và chẳng bao giờ vụn vỡ đã biến đi đâu mất rồi? Cô thầm nhớ lại trong đầu bức ảnh minh họa hơn, những đường nét kiên định, ánh mắt luôn phục kích. Cô nàng Madeline đó đã bốc hơi mất rồi.
  • Từ một thứ bạo lực cuối cùng đã sinh ra một thứ bạo lực tăng gấp bội. Từ một sự ác độc và tàn bạo thường nhật, rất nhiều năm sau, đã nuôi dưỡng một cơn điên cuồng giết chóc. Câu chuyện về một quả bom nổ chậm. Câu chuyện về một cậu bé đã bị cha mẹ, mỗi người theo cách riêng của mình, biến thành quỷ dữ.
  • Nỗi đau sinh ra nỗi đau. Vẫn là nỗi hận thù dẫn bạn đến chỗ bắt những người mà bạn từng yêu thương vô hạn phải chịu đựng điều tệ hại nhất.
  • Đặc trưng thực sự của địa ngục, đó không phải là những khổ đau mà người ta bắt bạn phải chịu đựng ở nơi chốn đó. Sự khổ đau vốn dĩ tầm thường, gắn liền với cuộc đời. Từ khi sinh ra, khắp nơi con người đều phải chịu khổ đau, thời nào cũng thế, vì mọi chuyện mà cũng chẳng vì chuyện gì cả. Tính chất thực sự của địa ngục, ngoài cường độ những nỗi khổ đau của bạn, chính là bạn không thể chấm dứt chúng được. Bởi lẽ thậm chí bạn không còn khả năng tự tước đi mạng sống của mình.
  • Anh đã bám víu vào cuộc tìm kiếm này bởi vì anh nhìn thấy ở đó một phương cách tiện lợi để chuộc lại những thất bại trong cuộc sống với cái giá quá hời. Nhưng người ta không chuộc lại được những sai lầm của cả một đời chỉ trong vài ngày.
  • Giá trị của một tác phẩm là kết quả của chiến lược phức tạp với nhiều thành phần can dự khác nhau: dĩ nhiên là các nghệ sĩ và các chủ phòng tranh, nhưng cũng có cả những nhà sưu tầm, những nhà phê bình, những nhà lưu trữ ở bảo tàng,…
  • Đời là thế đấy. Các nghệ sĩ cũng giống như con cái chúng ta thôi: thường xuyên vong ân bội nghĩa.
  • Niềm ham thích hiểm nguy, cơn cuồng dại trước nỗi sợ hãi, mong muốn được trở lại bằng mọi giá.
  • Hành tinh này đang trôi dạt và tương lai sẽ cực kỳ khủng khiếp: còn bạo lực hơn, ngột ngạt hơn, đáng sợ hơn nữa kia. Cần phải ích kỷ vô cùng thì mới muốn bắt ai đó phải chịu đựng chuyện này.
  • Trong vòng mười lăm phút đồng hồ, hai mắt dại đi, hơi thở nồng nặc mùi rượu, anh lải nhải một rổ luận điệu kiểu chủ nghĩa bị quan cực độ về tương lai nhân loại, miêu tả một xã hội của ngày tận thế, bị nô dịch bởi công nghệ, bởi thói tiêu dùng quá độ, bởi tư duy tầm thường. Một xã hội thú ăn mồi, cùng lúc phó mặc cho sự hủy diệt thiên nhiên có phương pháp hẳn hoi, thành thử đã cầm chắc tấm vé một chiều tới hư vô.
  • Con người là loài ăn mồi tệ nhất. Con người là một loài chấy rận, núp bóng văn minh, chỉ vô cùng khoái trá khi thống trị và sỉ nhục. Một giống loài hoang tưởng tự đại và chán sống, căm thù đồng loại vì nỗi căm ghét chính bản thân mình.
  • Âm nhạc của Mahler gợi lên quá đỗi chân thực những hoang mang của chúng ta liên quan tới sự sống và cái chết. Thứ âm nhạc này quá đỗi chân thực, nó nói lên những điều thật đáng sợ khi phải nghe.
  • Tuy không cùng một thời điểm, nhưng vẫn là vòng quay ngựa gỗ đó, vẫn là thứ ánh sáng đó lấp lánh trong mắt những cậu bé và vẫn niềm hãnh diện đó nhuốm trong mắt những người cha.
  • Bởi sẽ luôn có những người phản kháng, chiến đấu chống lại bạo lực xã hội và không cam chịu những thảm họa đã được báo trước.
  • Suốt một thời gian quá dài, trong quá trình làm nghề, cô đã điều tra về những cái chết, nhưng những người quá cố luôn kéo bạn vào trong bóng tối của họ. Rồi cô dâng hiến mọi thứ vì tình yêu của một người đàn ông. Nhưng tình yêu của con người vốn nhiều biến động, mong manh và dễ đổi thay.
  • Cuộc đời không ban tặng nhiều cơ hội. Những cơ hội mất đi rồi sẽ mãi mãi mất đi. Cuộc đời đâu có tặng quà. Cuộc đời là một trục lăn, một bạo chúa cai trị vương quốc của riêng mình bằng cách cho nỗi khiếp sợ ngự trị ở đó nhờ vào cánh tay thép: Thời gian. Và cuối cùng Thời gian luôn chiến thắng. Thời gian là kẻ hủy diệt vĩ đại nhất trong lịch sử. Kẻ hủy diệt mà không cảnh sát nào có thể giam nhốt lại.
  • Nghệ thuật là một trận hỏa hoạn sinh ra từ những gì nó thiêu đốt.
  • Một lẽ hiển nhiên: tôi không thể tiếp tục cuộc đời mình như vậy. Thậm chí không không phải là tôi đi bất cứ đâu. Nhất là khi nơi duy nhất tôi khao khát muốn đến, là “ bất cứ đâu ngoài thế giới này”.
  • Tâm sự với một người xa lạ cũng có những cái hay: lời lẽ tự do hơn, thoát khỏi những rào chắn và phán xét.
  • Đặc quyền của người nghệ sĩ là tiếp tục sống thông qua các tác phẩm của họ.
  • Mỗi người có những hành vi, những sự chuyển dịch của riêng mình, dường như tuân theo một vũ đạo bí ẩn mà người ta có cảm giác là nó đã lặp đi lặp lại từ trước.
  • Người ta chỉ có một cuộc đời và tôi không muốn sống cuộc đời mình trong tư thế khom lưng cúi đầu.
  • Sự thật, đôi khi là câu chuyện của nửa giây, nhất là khi bạn đi xa đến thế để tìm kiếm nó.
6/ Bạch Dạ Hành - Higashino Keigo
  • “Hồi nhỏ tôi có nuôi tới mấy con, toàn là nhặt về chứ không phải loại mèo có giấy chứng minh huyết thống đâu. Tôi rút ra một điều rằng, dù nuôi dạy chúng bằng cùng một cách, nhưng thái độ của lũ mèo với con người, lại có khác biệt rất lớn tùy theo thời kỳ mà chúng được nhặt về. Nếu con mèo được được nhặt về lúc mới sinh, từ khi hơi có nhận thức nó đã được nuôi trong nhà, được sống trong sự bảo vệ của con người, thì sẽ không cảnh giác với người, hết sức ngây thơ, thích làm nũng. Nhưng nếu con mèo được nhặt về khi đã lớn hơn một chút, tuy rằng cũng sẽ gần gũi, những thực ra nó không bao giờ hoàn toàn hết cảnh giác. Có thể nhận ra, dường như bọn chúng đang tự nói với chính mình: Người ta cho nă nên mình cứ ở cùng, nhưng tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác được”.
  • Natsumi này, trong một ngày, có lúc mặt trời lên cao, cũng có lúc mặt trời lặn xuống. Đời người cũng thế, có ban ngày thì phải có đêm đen, chỉ là không giống như mặt trời kia, lúc lặn lúc mọc theo định kỳ. Có một số người, cả đời đều sống dưới ánh mặt trời rực rỡ, cũng có một số người lại không thể không sống trong đêm đen tăm tối. Điều con người ta sợ hãi, chính là vâng dương vẫn luôn tồn tại kia lặn xuống rồi không mọc lên nữa, cũng chính là sợ hãi ánh sáng vốn chiếu trên người mình đột nhiên biến mất, Natsumi lúc này chính là như vậy đó.
* Ảnh sưu tầm
 

Đính kèm

  • Trích Dẫn.jpg
    Trích Dẫn.jpg
    191.9 KB · Lượt xem: 313
Từ khóa
#tacgiatranhan #trichdan
540
1
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top