Nhà Ngày trở về nhà

Nhà  Ngày trở về nhà

Con trở về nhà sau những tháng năm xa
Đôi chân mỏi mòn
Hốc mắt thâm quầng
Với những tủi hờn giữa cuộc đời đầy lợi danh được mất.

Vết sẹo trong tim cứ dày lên chồng chất
Chỉ đến khi mệt nhoài
Hai hàng mi đẫm lệ
Quờ quạng vào màn đêm tìm bờ vai nương nhờ, gắng gượng
Con mới hay
Cha mẹ nơi quê nhà đang đợi chờ ôm ấp vỗ về con.

Con trở về nhà với mái tóc chẳng còn xanh
Hành trang hồi hương là chiếc mũ cối ba đưa để che nắng che mưa,
Cuốn nhật ký xa quê,
Chiếc ba lô sờn rách,
Bên trong có vài bộ áo quần, khung ảnh gia đình, giấy tờ tùy thân…ngày ra đi mẹ xếp
Và vài gói mì tôm, ăn trong lúc đói giữa đường.

Nhớ ngày nào con bỏ lại tất cả để tha hương
Dệt mộng ước làm giàu
Thoát khỏi cảnh đói nghèo nhọc nhằn khuya sớm
Chỉ mong khi về mang yêu thương làm rạng danh dòng dõi
Cha mẹ không phải tất bật một nắng hai sương lo ruộng đồng cuối mỗi buổi chiều hôm.

Vậy mà giờ đây mái tóc đã điểm sương
Con lại trở về với hai bàn tay trắng
Chẳng đồng quà tấm bánh
Lộ phí đi đường cũng là những động tiền anh em gom góp gửi cho.


5660

Kìa mẹ
Kìa cha
Đang ngồi tựa lưng nơi bậu cửa trước hiên nhà
Nhìn thấy thằng con trai trở về sau bao năm lang bạt nơi xứ người xa lạ.

Mẹ bước thấp bước cao
Lại gần
Véo má
Quờ khắp mặt mũi chân tay
Rồi ôm con nức nở
Như tiếng trẻ thơ chưa kịp lớn bao giờ.

Cha vẫn đứng bên hiên nhà
Cay đắng ngược vào trong
Ánh mắt xa xăm đượm buồn, xót xa cho một kiếp phù du phận đời cánh mỏng
Thương thằng con trai vẫn ngày đêm mong ngóng
Nay dịch bệnh tràn lan, nó trở về bình an cũng hạnh phúc lắm rồi.

Mấy đứa em thơ cứ tíu tít nói cười
Thấy anh hai về là mừng vui như nhà có hội
Đứa hái mướp nấu rau đay mùng tơi, đứa làm cả muối xổi
Bữa cơm nhà thơm mùi khói rạ
Chiều quê!


Tác giả: Dâu Tây
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
2K
5
4
Trả lời
Đọc thơ của bạn mà Cỏ cũng nức nở theo từng con chữ. Cảm ơn bạn đã viết những vần thơ đẹp như vậy giữa lúc đất nước đang oằn mình chống dịch và bao nhiêu những người con tha hương nay phải về lánh nạn ở quê hương. Ở đó có cha mẹ, người thân, hàng xóm láng giềng và cả mảnh hồn làng sẵn sàng bao dung, chở che và ôm ấp chúng ta. Thương gì đâu những "phận đời cánh mỏng". Mong dịch qua nhanh để nhà nhà sẽ lại được bình yên. Trân quý tác phẩm của bạn <3<3
 
Bài thơ của bạn làm mình bất chợt nín lặng. Mình cũng đang xa quê, cũng xa xứ, cũng đang nơi đất khách trong mùa dịch nên ngậm ngùi khi bạn viết những dòng:
"Mấy đứa em thơ cứ tíu tít nói cười
Thấy anh hai về là mừng vui như nhà có hội
Đứa hái mướp nấu rau đay mùng tơi, đứa làm cả muối xổi
Bữa cơm nhà thơm mùi khói rạ
Chiều quê!".
Mình cũng không biết nhân vật trữ tình có phải là bạn hay không nhưng với mình thì nhân vật này vẫn còn hạnh phúc lắm.
Được còn thở là còn hạnh phúc, dù tuổi đã già nhưng chỉ cần tâm còn trẻ thì còn nhiều cơ hội vẫn đợi chờ. Đặc biệt, có trải nghiệm!
Được còn gia đình để tựa nương, dù là tay trắng, dù sự nghiệp chẳng hanh thông nhưng còn nhà là còn tất cả. Đặc biệt, có động lực, nền tảng của tình thân.
Khi đang viết những dòng này mình cũng chẳng có vật chất hay danh tiếng gì nhưng mình vẫn tin rằng mình sẽ làm được rất nhiều việc có giá trị cho chính mình, bạn bè, người thân, miễn là đừng từ bỏ chính mình.
Một lần nữa chân thành cảm ơn bài thơ của bạn! Một bài thơ khắc họa nên rất nhiều cảnh ngộ trong thời điểm đại dịch hiện tại. Bằng chất thơ tự sự nhưng cũng vừa rất đỗi trữ tình, chúc bạn thành công nhiều hơn nữa trong tương lai. Cầu mong bạn và mọi người tâm lành, thân an trong mùa dịch bệnh!
 
Bài thơ của bạn làm mình bất chợt nín lặng. Mình cũng đang xa quê, cũng xa xứ, cũng đang nơi đất khách trong mùa dịch nên ngậm ngùi khi bạn viết những dòng:
"Mấy đứa em thơ cứ tíu tít nói cười
Thấy anh hai về là mừng vui như nhà có hội
Đứa hái mướp nấu rau đay mùng tơi, đứa làm cả muối xổi
Bữa cơm nhà thơm mùi khói rạ
Chiều quê!".
Mình cũng không biết nhân vật trữ tình có phải là bạn hay không nhưng với mình thì nhân vật này vẫn còn hạnh phúc lắm.
Được còn thở là còn hạnh phúc, dù tuổi đã già nhưng chỉ cần tâm còn trẻ thì còn nhiều cơ hội vẫn đợi chờ. Đặc biệt, có trải nghiệm!
Được còn gia đình để tựa nương, dù là tay trắng, dù sự nghiệp chẳng hanh thông nhưng còn nhà là còn tất cả. Đặc biệt, có động lực, nền tảng của tình thân.
Khi đang viết những dòng này mình cũng chẳng có vật chất hay danh tiếng gì nhưng mình vẫn tin rằng mình sẽ làm được rất nhiều việc có giá trị cho chính mình, bạn bè, người thân, miễn là đừng từ bỏ chính mình.
Một lần nữa chân thành cảm ơn bài thơ của bạn! Một bài thơ khắc họa nên rất nhiều cảnh ngộ trong thời điểm đại dịch hiện tại. Bằng chất thơ tự sự nhưng cũng vừa rất đỗi trữ tình, chúc bạn thành công nhiều hơn nữa trong tương lai. Cầu mong bạn và mọi người tâm lành, thân an trong mùa dịch bệnh!
Thiện ĐứcLời chia sẻ dễ thương quá
 
  • Love
Reactions: Thiện Đức
Bài thơ của bạn làm mình bất chợt nín lặng. Mình cũng đang xa quê, cũng xa xứ, cũng đang nơi đất khách trong mùa dịch nên ngậm ngùi khi bạn viết những dòng:
"Mấy đứa em thơ cứ tíu tít nói cười
Thấy anh hai về là mừng vui như nhà có hội
Đứa hái mướp nấu rau đay mùng tơi, đứa làm cả muối xổi
Bữa cơm nhà thơm mùi khói rạ
Chiều quê!".
Mình cũng không biết nhân vật trữ tình có phải là bạn hay không nhưng với mình thì nhân vật này vẫn còn hạnh phúc lắm.
Được còn thở là còn hạnh phúc, dù tuổi đã già nhưng chỉ cần tâm còn trẻ thì còn nhiều cơ hội vẫn đợi chờ. Đặc biệt, có trải nghiệm!
Được còn gia đình để tựa nương, dù là tay trắng, dù sự nghiệp chẳng hanh thông nhưng còn nhà là còn tất cả. Đặc biệt, có động lực, nền tảng của tình thân.
Khi đang viết những dòng này mình cũng chẳng có vật chất hay danh tiếng gì nhưng mình vẫn tin rằng mình sẽ làm được rất nhiều việc có giá trị cho chính mình, bạn bè, người thân, miễn là đừng từ bỏ chính mình.
Một lần nữa chân thành cảm ơn bài thơ của bạn! Một bài thơ khắc họa nên rất nhiều cảnh ngộ trong thời điểm đại dịch hiện tại. Bằng chất thơ tự sự nhưng cũng vừa rất đỗi trữ tình, chúc bạn thành công nhiều hơn nữa trong tương lai. Cầu mong bạn và mọi người tâm lành, thân an trong mùa dịch bệnh!
Thiện ĐứcĐọc những dòng chia sẻ của bạn mình cảm thấy rất đỗi thân thương. Cảm ơn bạn đã dành tình cảm cho tác phẩm của mình, và thật đáng quý hơn vì bạn đã để lại cho mình đôi lời cảm nhận.
Mình chỉ đang là một người đặt mình vào vị trí của một người con xa quê hương, nay đất nước mình lâm bệnh và phải về quê lánh nạn. Thật may mắn vì nhân vật trong bài thơ của mình còn có gia đình, có quê hương, đất mẹ để nương tựa, chở che.
Khi viết bài thơ này mình cũng đã thổn thức với từng con chữ khi nghĩ tới cảnh từng dòng người nối đuôi nhau vượt hàng nghìn cây số để về quê bằng xe máy. Dẫu con đường còn xa ngái cũng không ngăn nổi bước chân, vì họ biết luôn có người yêu thương đợi họ chở về. Tất cả những hình ảnh đó khiến cho mình cảm thấy xúc động nghẹn ngào mà viết lên đôi lời tâm sự để gửi gắm vào thơ.
Chúng ta giống nhau, đều là những người "chẳng có danh gì với núi sông", nhưng chúng ta luôn biết vun bồi và tạo ra giá trị cho chính mình và những người thân yêu xung quanh cuộc sống của chúng ta. Cuộc sống này là một sự tri ân bao trùm tất cả, vậy thì há gì chúng ta không thân thương mà yêu lại cuộc đời, phải không bạn?
Mến chúc bạn một đời an yên! Cảm ơn bạn vì tất cả. Mong được chia sẻ với bạn nhiều hơn ở những tác phẩm tiếp theo. Trân quý ^^
 

Đang có mặt