Baivanhay Phải chăng sống là phải tỏa sáng

Baivanhay Phải chăng sống là phải tỏa sáng

Phong Cầm
Phong Cầm
  • Thạc sĩ lang thang ^^ 33 đến từ Nam Định
Đây là câu hỏi xuất hiện trong đề thi quốc gia năm 2014 - Câu 1 (8 điểm): Phải chăng sống là phải tỏa sáng?

Phải chăng sống là phải tỏa sáng.jpg

Hướng dẫn làm bài nghị luận "Phải chăng sống là phải tỏa sáng?"​

Bài làm cần đạt được một số yêu cầu cơ bản sau:​

a) Về hình thức và kĩ năng​

Dạng để này cho phép người viết tự do lựa chọn các cách thể hiện và thao tác tạo lập văn bản khác nhau, nhưng phải phù hợp và nhuần nhuyễn. Đồng thời, người viết cũng được tự do huy động các chất liệu khác nhau như: chất liệu thuộc tri thức sách vở, tri thức đời sống và những trải nghiệm của riêng mình để trình bày ý kiến của cá nhân về một quan điểm sống. Tuy nhiên, vẫn phải xác định rõ vấn đề câu này thuộc về thực tế đời sống xã hội chứ không phải trong văn chương nghệ thuật.

Người viết cần phải xác định được một tâm thế đúng đắn là tâm thế của người trong cuộc. Làm bài thi không chỉ đơn thuần là việc giải một bài tập, mà quan trọng hơn, cần xem làm văn là một dịp đối diện với bản thân minh. Không phải chỉ nói cho người khác, về người khác, mà trước hết, cần phải thấy đây là chuyện của minh, phải nỏi từ mình, nói cho mình. Nghĩa là tự nhận thức được về vấn đề để tự hoàn thiện bản thân.

b) Về nội dung​

– Giải thích
Cân làm sáng tỏ nhận thức của cá nhân về ý nghĩa của cụm từ “taá sáng” và vấn để “sống là toả sáng”.

– Bàn luận
+ Cần nêu và khẳng định quan điểm của cá nhân về vấn đề “sống là toả sáng” (tán thành hoặc không tán thành).
+ Quan điểm đó phải được thể hiện bằng lập luận chặt chẽ, với các lí lẽ và dẫn chứng phù hợp.
+ Trong quá trình bàn luận, người viết cần đặt vấn đề trong bối cảnh cuộc sống hiện nay để làm rõ ý nghĩa thực tiễn của nó.

– Liên hệ bản thân
+ Trình bày được nhận thức và bài học sâu sắc mà cá nhân rút ra được từ vấn đề trên.
+ Có những phương hướng cụ thể trong việc xác định mục đích sống của cá nhân.

Bài mẫu Phải chăng sống là phải tỏa sáng​

“Tôi muốn sống như một bông hướng dương”. Cô gái bé nhỏ viết nên những dòng tâm sự ấy khi đang từng ngày phải chiến đấu với căn bệnh ung thư, có những khi nỗi đau dường như vượt quá sức chịu đựng. Lấy tên một loài hoa hướng sáng mạnh mẽ để đặt nhan đề cho cuốn sách đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng của mình, cô gái ấy muốn nói với chúng ta về khao khát sống mãnh liệt, muốn nhắn nhủ với cả tôi và bạn rằng: “Phải chăng, sống là toả sáng?”.

Mỗi một sinh linh trong cõi sống này đều mang trong mình sự sống riêng của nó. Dù chỉ ngắn ngủi như một cánh bướm ngoài kia, kết thúc cuộc đời khi trái đất hoàn thành một vòng quay dài hai tư tiếng; hay là một con người với một kiếp sống đến trăm năm, tất cả đều mang theo cái sứ mệnh thiêng liêng là sống. Sống chứ không phải là tồn tại. Nhất là ở loài người, có một bộ óc để suy nghĩ, một trái tim để yêu thương đùm bọc. Ta không thể chỉ đơn thuần duy trì cái hơi thở trong lồng ngực mà cứ bước đi nghênh ngang giữa cuộc đời. Sống là cần tạo cho mình một giá trị, sống là cần phải toả sáng!

Không giống như loài thú sống với bản năng, con người là tổng hoà của những mặt đối lập, những giá trị cao thấp, sang hèn khác nhau. Càng sống ta càng thấy mình chưa hoàn hảo nhưng ta chưa lúc nào lợi lỏng cái khát khao hoàn thiện mình.

Một đàn cá hồi phải vượt ngàn dặm thác để đến vùng nước ấm đẻ trứng. Những chú rùa biển vừa chào đời đã phải tự mình tìm đường về với biên khời, nơi những hàm răng sắc nhọn của những loài sinh vật hung tợn đang chực chờ. Sự sống có được đâu phải là dễ dàng và hiển nhiên. Ngay cả con người.cũng vậy. Để ta đến dược với cuộc đời này, mẹ ta trải qua chín tháng mang nặng đẻ đau; trái tim của mẹ, của cha luôn đập những nhịp đập mong ngóng và nồng ấm nhất, hoà cùng với trái tim nhỏ bé của ta trong lồng ngực. Rồi mẹ cha trao cho ta cuộc sống, chăm sóc và nuôi dưỡng ta từng ngày, dạy ta những bài học cuộc đời đầu tiên.

Bởi thế sự sống không phải là để phí hoài vô nghĩa, không phải là để ta phung phí đi trong những tháng ngày nông nổi. Mỗi con người sống cần phải tạo nên được một giá trị nào đó. “Toả sáng” là khi ta, chính ta nỗ lực và cố gắng đạt được một thành công nào đó, dâng hiến cho cuộc đời những giá trị vật chất và tinh thần, là khi ta sống như ngọn lửa, cháy bỏng với những mơ ước và khát khao, khi ta truyền đi hơi ấm của sự sống. Toả sáng sẽ làm cho con người trải nghiệm niềm hạnh phúc đích thực được sống ở đời.

Ánh sáng mà con người tạo ra là thứ ánh sáng đẹp nhất. Nó hiện hình cuộc sống hằng ngày với bao sắc màu khác biệt. Có những con người tạo nên kì tích lớn, hào quang xung quanh họ rực rỡ vô cùng, nhưng cũng có những đồng loại bé nhỏ, đóng góp cho cuộc đời âm thẩm lặng lẽ. Thứ ánh sáng mà họ tạo ra dịu dàng mà lặng sâu. Giống như mặt trời rực rỡ đem lại sự sống và ánh sáng cho muôn triệu sinh linh toàn trái đất. Nhưng khi mặt trời lặn, ánh trăng lên, những đốm sáng của đom đóm lung linh huyền ảo. Nó làm cho ta không khỏi ngỡ ngàng, nó thôi thúc ta nâng niu sự sống. Điều quan trọng không phải là thứ ánh sáng nào ta sẽ tạo ra mà là hãy sống vì vầng sáng trong tim mình. Chỉ cần ta biết cuộc sống không thể cứ chìm mãi trong tối tăm và sự vô nghĩa lí, ta sẽ khao khát toả sáng mà thôi.

Bạn có thấy không, những cuộc đời rạng ngời trong tăm tối? Khi mà bóng tối của cái chết đang đến gần, người ta càng khao khát sự sống hơn. Cô gái Diệu Huyền, tác giả cuốn tự truyện Như hoa hướng dương không hề buông xuôi trước lưỡi hái của thần chết. Cô đã tiếp tục cuộc sống của mình, lấy được tấm bằng tốt nghiệp của một trường đại học. Và ngày ngày vẫn luôn có bao người thân, gia đình và bạn bè sát cánh bên cô. Không lúc nào cái khao khát sống và cống hiến cho ước mơ vơi đi trong lòng cô gái trẻ. Phải chăng khi mà sự sống tưởng như sắp tuột khỏi tay thì học, những con người phi thường mà lặng lẽ, lại biến nó thành những viên ngọc quý lấp lánh trong đời?

Khi người ta lâm vào nghịch cảnh, đó lại là cơ hội để họ toả sáng. Quán quân Vua đầu bếp của nước Mỹ – Crít-ti-na Hà giành được chiếc cúp khi mà đôi mắt của cô đã mất đi ánh sáng bởi một căn bệnh từ mười năm trước. Nhưng nhìn vào trong đôi mắt của con, người ta chỉ thấy sáng lên một niềm đam mê với ẩm thực, một tình yêu mãnh liệt với sự sống. Cô đã không gục ngã trên con đường đến với vinh quang. “”ôi không muốn mình bị bỏ lại, tôi muốn làm điều có ích cho những người đã hí sinh mọi thứ để ở bên tôi khi tôi đau khổ nhất”, lời tâm sự ấy đủ để cho ta thấy ánh sáng ấm áp từ trái tim của Crít-ti-na.

Vậy đấy, khi trước mặt chúng ta bỗng hiện ra những chông gai thử thách, một bức tường khổng lồ ngỡ không thể vượt qua, thì đó chính là lúc ta cần phải kiên trì và nỗ lực hơn nữa. Bạn có tin vào điều kì diệu trong cuộc sống này?

Những con người đã cháy hết mình cho khát khao của họ, và họ đã có được thành công. Nó không phải chỉ là những thành quả được mọi người công nhận mà còn là tấm huy chương danh giá khắc ghi những nỗ lực vượt lên chính mình. Họ đã có thể buông xuôi, có khi đã lùi bước nhưng họ đã lựa chọn tiến lên, dù có phải chịu đựng những đón đau và nhỏ những giọt mồ hôi cùng nước mắt. Vinh quang ấy mới rạng rỡ và hạnh phúc làm sao!

Từ ngữ nào đủ để diễn tả niềm vui của Nô-vác Jô-kô-víc khi anh giành chức vô địch Wim-lơn-đơn và bước lên ngôi vị số một thế giới vào năm 2011? Có lẽ giấc mơ từ thuở thiếu thời đã thành sự thực ấy là phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực không mệt mỏi của anh. Nhưng khi trả lời phỏng vấn cho một tờ báo, Nô-vắc đã tâm sự rằng: “Khi nhìn vào chiếc cúp trên tay, tôi nhìn thấy hình bóng của những huấn luyện viên của mình. Họ đã giúp tôi có được ngày hôm nay. Cả gia đình tôi, những người luôn ở bên tôi và biết bao khán giả đã ủng hộ tôi cho đến tận lúc này. Vinh quang này là dành cho họ”. Và ta chợt nhận ra, phía sau hào quang của chiếc in kia là bao thứ ánh sáng bình thường giản dị. Có những người luôn đứng sau cánh gà để cổ vũ động viên. Những ngọn đèn rực rỡ sẽ không bao giờ chiếu sáng đến họ nhưng tự thân họ đã toả thứ ánh sáng diệu kì. Mỗi chúng ta đều có cho mình một người thầy, nhiều người thầy, những người đưa đò tận tuy. Họ đã mang cả tâm huyết, cả trái tim để góp cho ta thứ ánh sáng rực rỡ đến từ tri thức, còn mình thì lấy về mái đầu bạc và những lo toan. Lẽ nào ta lãng quên họ?

Nếu ta chỉ ngồi đó và trông chờ ánh sáng tới, ta sẽ không hơn gì một vật phản quang. Ánh sáng nào sẽ đến với Mô-za khi ông mất đi thính giác? Chẳng có luồng sáng thần tiên nào cả, chỉ có bàn tay ông tự tìm tới những phím đàn, soạn nên những khúc giao hưởng đi cùng năm tháng. Mỗi chúng ta hãy tự thắp cho mình một ngọn đèn soi tỏ những ước mơ còn ấp ủ. Hãy biến mình thành ngọn lửa cháy của đam mê.

Không có cuộc đời nào trên hành tinh này là vô nghĩa. “Tất cả chúng ta đều là thiên tài” – Anh-xtanh đã từng nói vậy. Chỉ là ta có thể đánh thức kẻ thiên tài ấy trong tâm hồn mình hay không. Quả là sống cần toả sáng, để khẳng định mạnh mẽ sự tồn tại của bản thân. Nhưng hãy nhớ, đừng chạy theo những gì lấp lánh, đừng bán linh hồn mình cho tiền tài, danh vọng mà chà đạp lên đồng loại. Ánh sáng thực phát ra từ tâm, từ cái thiện ẩn sâu trong lòng người.

“Em sẽ lấy anh chứ?” – Đó là lời cầu hôn mà Ních dành cho bạn gái của mình, khi cô chỉ còn chút thời gian ít ỏi ở nhân thế. Năm ngày sau, cô đi. Nhưng trên mỗi cô dâu ấy vẫn nở nụ cười thật tươi bởi ánh sáng của tình yêu mà người chồng đã trao đến trái tim cô, ánh sáng ấy đã đẩy lùi bóng tối. Sống, phải chăng không chỉ là toả sáng cho riêng mình?

---

[Đánh giá bài văn mẫu:

Người viết đã đồng tình và bày tỏ quan điểm rất sâu sắc của mình về vấn đề “sống là toả sáng”. Bài viết có cách lập luận khá thuyết phục. Từ việc nhận thấy con người cần sống chứ không phải là tồn tại, người viết khẳng định: “Toả sáng” là khi ta, chính ta nỗ lực và cố gắng đạt được một thành công nào đó, dâng hiến cho cuộc đời những giá trị vật chất và tinh thần, là khi ta sống như ngọn lửa, cháy bỏng với những mơ ước và khát khao, khi ta truyền đi hơi ấm của sự sống. Toả sáng sẽ làm cho con người trải nghiệm niềm hạnh phúc đích thực được sống ở đời. Tiếp đó, bài viết tập trung bàn luận sâu ở khía cạnh có những con người bình dị, gặp nhiều bất hạnh trong cuộc đời họ vẫn có khát vọng “sống là toả sáng” và cuối cùng là những thức nhận về cách thức và con đường để “toả sáng”.

Văn viết có những đoạn rất chắc tay và thể hiện được những trải nghiệm cuộc sống sắc sảo, chẳng hạn như: Nếu ta chỉ ngồi đó và trông chờ ánh sáng tới, ta sẽ không hơn gì một vật phản quang. Ánh sáng nào sẽ đến với Mô-da khi ông mất đi thính giác? Chẳng có luồng sáng thần tiên nào cả, chỉ có bàn tay ông tự tìm tới những phím đàn, soạn nên những khúc giao hưởng đi cùng năm tháng. Mỗi chúng ta hãy tự tháp cho mình một ngọn đèn soi tỏ những ước mơ còn ấp ủ. Hãy biến mình thành ngọn lửa rực cháy của đam mê. Hay đoạn: Quả là sống cần toả sáng, để khẳng định mạnh mẽ sự tồn tại của bản thân. Nhưng con người ơi, đừng chạy theo những gì lấp lánh, đừng bán linh hồn mình cho tiền tài, danh vọng mà chà đạp lên loại. Ánh sáng thực phát ra từ tâm, từ cái thiện ẩn sâu trong lòng người.

Tuy nhiên, bài viết thiếu cảm xúc riêng tư của cá nhân, chưa bộc bạch được khát vọng “sống là toả sáng” của bản thân người viết nên có phần kém hấp dẫn, Dẫn chứng nhiều nhưng chưa phong phú. Phần kết viết chưa hay.]


Bài mẫu 2- Phải chăng sống là phải tỏa sáng?​

Đêm nay là một đêm không mưa.Tôi đang nằm sân thượng để ngắm những vì sao trên bầu trời đêm. Nó tạo ra cho tôi những suy ngẫm, liên tưởng: “Sẽ là gì nếu chúng không tỏa sáng?” Hay phải chăng tỏa sáng là lí do để vì sao kia tồn tại? Những cau hỏi ấy cứ hiện hữu trong đầu tôi nhưng tôi lại không thể trả lời nó một cách trọn vẹn. Và cứ thế tôi lại suy nghĩ về sự tồn tại ở mỗi người: Phải chăng sống là để tỏa sáng?

Con người ta tồn tại giữa cuộc đời cũng như những vì sao giữa bầu trời vời vợi vậy. Một vì sao nhỏ không làm nên một bầu trời lung linh, “một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân”, một con người đơn độc không làm nên một thế giới muôn màu. Sự “sống” chính là bắt đầu của tất cả. Bởi khi ta “sống” là khi ta “tồn tại”, ta được giao tiếp, cảm nhận thế giới xung quanh ta và không ít người đã từng thốt lên rằng “Điều kì diệu nhất của cuộc đời đó chính là sự sống”. Một khi con người ý thức được mình đang tồn tại thì đó cũng khi họ bắt đầu “cuộc hành trình khá vất vả” để đi tìm ý nghĩa của cuộc đời..

Trên con đường đi tìm giá trị đích thực của “sự sống” ấy, con người lại gặp biết bao điều. Như khi đứng trước một cảnh đẹp, một tình cảm chân thành, họ sẽ mỉm cười, nhưng khi họ gặp những điều không may trong cuộc sống như sự thất bại hay vấp ngã, họ lại bật khóc. Hay như khi họ gặp những điều bất bình, một vài người trong số họ sẽ lên tiếng bênh vực cho lẽ phải… Và khi đã trải qua những điều như thế mà vẫn tha thiết, gắn bó với cuộc đời, có thể họ sẽ tỏa sáng!

Vậy “tỏa sáng” là gì? Tỏa sáng là khi một con người, một nhân cách được mọi người xung quanh ngưỡng mộ, trân trọng. Tỏa sáng là làm được nhiều việc có ích, là có những đóng góp thiết thực được xã hội tôn vinh, ghi nhận,… Phải chăng, một con người chỉ thực sự tỏa sáng khi họ biết sống có ý nghĩa, biết trân trọng giá trị cuộc sống của bản thân và cả những người xung quanh. Tỏa sáng còn là sự lan tỏa, sự nhân rộng những điều tốt đẹp trong cộng đồng, xã hội.

Con người có thể có nhiều cách để sống, vì vậy họ cũng có những cơ hội khác nhau để tỏa sáng. Với người này có thể sự tỏa sáng sẽ đến khi họ chiến thắng một cuộc thi đầy cam go nhưng với người kia sự tỏa sáng có thể là khoảnh khắc khi họ vượt qua được giới hạn nào đó của bản thân… Có người lại thích một cuộc sống lặng lẽ nhưng luôn yêu thương, lắng nghe và sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh như họ có thể giúp đỡ những người tàn tật, những người luôn gặp nhiều bất hạnh trong cuộc sống mà chẳng hề đòi hỏi. Họ có thể hy sinh chiếc áo của mình đang mặc cho một đứa trẻ lang thang cơ nhỡ giữa trời lạnh giá. Họ còn có thể làm được những điều bình dị mà ý nghĩa khác nữa, nhưng chẳng bao giờ họ biết mình tỏa sáng. Với tôi, những người chẳng bao giờ biết mình đang tỏa sáng ấy mới chính là những người ‘sống đẹp’ và đương nhiên nó sẽ luôn làm mờ đi những người luôn làm mọi việc chỉ mong một điều duy nhất là ‘được tỏa sáng’ trong mắt người khác.

Nếu như trong mỗi chúng ta ai ai cũng cố tạo cho mình một sự tỏa sáng riêng, một sự nổi bật riêng giữa những người xung quanh thì e rằng sự tỏa sáng ấy sẽ trở thành ‘sự giới hạn của ánh sáng’ mà cuối con đường của cuộc sống đích thực sẽ không bao giờ được nhìn thấy ?

Ngạn ngữ có câu: ‘Không phải điều gì óng ánh cũng là vàng’. Quả đúng vậy! Sự tỏa sáng sẽ không nằm ở những giá trị bên ngoài của con người mà phải xuất phát từ chính phẩm chất bên trong. Đừng nên chạy theo những hào quang lấp lánh bên ngoài để rồi đánh mất đi ánh sáng của lương tâm, của tình người sâu thẳm bên trong mỗi chúng ta. Sống là để tỏa sáng! Nhưng phải tỏa sáng theo đúng cách. Khi ấy mỗi người mới thực sự trở thành thứ ánh sáng có thể dẫn đường đến với cuộc sống tươi đẹp, có ý nghĩa.

Jonh Moson từng viết: ‘Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết như một bản sao’. Mỗi con người đều có một cuộc sống riêng, không ai giống ai, vì vậy chúng ta sẽ có những cách tỏa sáng khác nhau. Thật khó để có thể bắt chước ánh sáng của những người khác nhưng bạn cứ cố ‘tỏa sáng’ theo cách của họ, có thể bạn sẽ trở thành một ‘cái bóng’ mờ mờ giữa cuộc đời. Bên cạnh đó, Không ít bạn trẻ hiện nay đang lầm tưởng hay ngộ nhận về ý nghĩa hực sự của việc tỏa sáng. Với họ, tỏa sáng có nghĩa là được ‘nổi tiếng’. Và thật sai lầm khi không ít người trẻ cho rằng ‘nổi tiếng’ có được từ những ‘tai tiếng’. Vậy là người ta bắt đầu tìm kiếm sự ‘nổi tiếng’ bằng những phát ngôn gây sốc như : ‘Không có tiền, cạp đất mà ăn!’ Hay những clip phản cảm, trái với thuần phong mĩ tục của dân tộc vẫn tràn lan trên các trang mạng xã hội. Phải chăng, cần một lời ‘cảnh tinh’ cho những lầm tưởng lệch lạc ấy để cuộc đời trở nên đáng yêu, đáng sống hơn. Mỗi người trẻ hôm nay cần có thái độ phê phán, lên án những việc làm lệch chuẩn đó. Đồng thời, phải có ý thức bảo vệ cái tốt, gìn giữ những giá trị tốt đẹp của cuộc sống.

Dẫu rằng con đường phía trước vẫn còn đó những sương mù nhưng tôi biết rằng mình phải tiến lên, không còn gì nữa. Tôi sẽ tỏa sáng theo cách riêng của mình. Tôi sẽ sống bằng đam mê, lí tưởng của bản thân. Tôi khát khao lắm được cống hiến sức trẻ, nhiệt huyết của bản thân cho sự phát triển của đất nước, xã hội. Tôi khát khao lắm được một lần đặt chân đến những miền đất xa xôi trên dải đất hình chữ S này để cảm nhận và chia sẻ những thiếu thốn, khó khăn mà không ít trẻ em phải đối mặt. Tôi sẽ trở thành một nhà hoạt động xã hội trong tương lai gần để nhân rộng ‘ánh sáng’ của tình người, lẽ sống nhân văn giữa cuộc đời. Rồi đây, tôi sẽ mang ‘ánh sáng’ nhỏ bé của mình hòa vào ‘ánh sáng’ của hơn tám mươi triệu con người trên đất nước xinh đẹp này, khi ấy tôi thực sự tỏa sáng!

Vậy phải chăng sống là tỏa sáng? Câu trả lời nằm ở chính bạn, do bạn quyết định theo cách của mình. Thế nhưng hãy nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao kia mà xem, phải chăng những ngôi sao ấy tồn tại là để cùng nhau lấp lánh, cùng nhau ‘tỏa sáng’ trên nền trời thăm thẳm?

Bài văn mẫu số 3- Phải chăng sống là phải tỏa sáng​

Nếu sống lay lắt như ngọn đèn cạn kiệt thì cuộc sống này nhàm chán viết bao. Bởi thế, sống là phải tỏa sáng. Ai muốn tỏa sáng thì phải cháy lên.

Con người sinh ra ai cũng có những ước mơ, những khát vọng của riêng mình, muốn sống một cuộc sống ý nghĩa. “Sống” là trải nghiệm, là cống hiến không phải là tồn tại bởi tồn tại là ta sống một cách mờ nhạt, không ấn tượng, không có sự trải nghiệm và góp sức cho cuộc đời. Còn “tỏa sáng” là sự bứt phá đạt được đỉnh cao thăng hoa, thành công rực rỡ hay thật sự nổi trội trong cuộc sống của mình. Câu nói “Phải chăng sống là phải tỏa sáng” cho chúng ta nhiều suy nghĩ về quan niệm sống, con người sống trên đời có cần thiết phải sống một cuộc sống đầy ấn tượng, bản thân mình phải nổi trội, phải đạt đến đỉnh cao của cuộc sống hay không?

Con người sinh ra là để ghi dấu ấn trong cuộc sống, không phải để mờ nhạt và nhỏ bé như hạt cát ngoài đại dương bao la mà sống là phải biết tỏa sáng. Không ít người sinh ra trên đời luôn muốn mình phải nổi trội, phải đạt được những ước mơ của bản thân. Đó là những con người có lối sống cầu cầu tiến, họ luôn có những ước mơ mà khi đạt được sẽ đưa họ đến tầm cao của cuộc sống, như trở thành người nổi tiếng, đạt giải thưởng cao trong các kì thi hoặc được mọi người biết đến nhờ khả năng đặc biệt nào đó. Họ không ngừng cố gắng, tự tạo ra cơ hội nhiều hơn là chờ đợi cơ hội đến với mình. Không những vậy người muốn mình được tỏa sáng trong cuộc sống cũng phải là người luôn kiên nhẫn, có quyết tâm, có ý chí.

Được tỏa sáng trong cuộc sống là điều tuyệt vời, ta có thể đạt được đỉnh cao, được bước vào một chân trời mới tươi đẹp, vô cùng trở thành người nghệ sĩ tỏa sáng trong lĩnh vực nghệ thuật, ta được sống được cống hiến hết mình với đam mê được đem tài năng, trí tuệ của mình phục vụ cho con người. Một nghệ sĩ tỏa sáng là khi họ nổi tiếng, nổi tiếng là được nhiều người biết đến tiếng tăm của mình. Nếu bản thân là một người có tài năng, việc được nhiều người biết đến tài năng của mình chẳng phải là một điều rất tốt hay sao?

Một người tỏa sáng họ có một cuộc sống thật sự thăng hoa, một cuộc sống với nhiều dấu son tô đậm và ánh hào quang từ tài năng, trí óc và sự thành công của họ, sáng lấp lánh ánh hào quang đó đưa họ đến đỉnh cao của cuộc sống, giúp họ cháy hết mình với đam mê cuộc. Sống tỏa sáng là cuộc sống nhiều hương vị và màu sắc nhất trong những cuộc sống có hương vị và màu sắc, sống thăng hoa như vậy sao con người lại không muốn được tận hưởng.

Sống một cuộc sống được “tỏa sáng”, quả là tuyệt vời nhưng trong đêm tối ngôi sao nào cũng đua nhau tỏa sáng, không có ngôi sao nào chịu mờ nhạt hơn thì đâu còn là đêm tối nữa, mà bầu trời đã sáng lên nhờ ánh sáng của các vì sao ấy rồi. Cuộc sống này cũng vậy, không phải cứ “tỏa sáng”, cứ nổi bật mới là cuộc sống thực thụ. Có những người sinh ra họ cũng có ước mơ, có hoài bão nhưng ước mơ của họ không phải đạt đến đỉnh cao cuộc sống, không phải dành những giải thưởng lớn, vinh quang, cũng không phải trở thành một người nổi tiếng được nhiều người biết đến, mà với họ cuộc sống chỉ cần đầy đủ bình thường nhưng không tầm thường.

Trên trái đất hơn bảy tỷ người đâu có ai phê phán người có cuộc sống bình thường, đơn giản, cũng đâu có ai ép buộc phải trở thành người tỏa sáng. Xuất phát từ những điều đơn giản, cuộc sống đơn giản cũng đủ đem đến hạnh phúc cho người có ước mơ đơn giản. Nếu người nổi tiếng hạnh phúc của họ là được cống hiến tài năng, trí tuệ của mình cho người khác, thì người bình thường niềm hạnh phúc chỉ là có một công việc ổn định, một gia đình nhỏ bé yêu thương nhau. Nếu người muốn được tỏa sáng luôn miệt mài ngày đêm nghiên cứu học tập, để đạt được thành tích vang dội trong các cuộc thi lớn, để có được tiếng tăm, được phần thưởng lớn.

Người sống cuộc sống bình thường chỉ ngày làm việc, học tập, chăm sóc bản thân, chăm sóc gia đình, mong chờ tháng lương hoặc tiền của mình làm ra để sống bình yên qua ngày. Chẳng ai ngăn cấm ta chọn cuộc sống bình thường, đơn giản. Đổi lại sống như vậy ta có được những niềm vui nhỏ bé, ấm áp, cuộc sống không quá áp lực. Đó cũng là cách sống tốt, sống giản dị mà ý nghĩa.

Sống là phải tỏa sáng hay sống không tỏa sáng, ta không khẳng định cách sống nào là tốt hơn là nên sống hơn, người trong cuộc sống cái gì cũng có hai mặt của nó, sống một cuộc sống của những người nổi tiếng của những người luôn có ánh hào quang bao bọc ta không tránh khỏi những áp lực rất lớn. Áp lực lớn nhất đó là làm sao để giữ được ánh hào quang đó của bản thân, bởi là người nổi tiếng khi ta hết thời hoàng kim một người nổi tiếng khác lại nổi lên ta luôn lo lắng, giữ sao cho mình có không mất vị trí bởi xã hội luôn chạy theo thứ tốt hơn cả.


Đạt được thành tích vang dội trong một kỳ thi, một lĩnh vực, áp lực của ta đó là làm sao để các kì thi như vậy ta không bị tụt hạng, tụt điểm, không bị mất phong độ. Là người nổi tiếng ta không tránh khỏi việc luôn bị theo dõi, đánh giá từng việc làm, hành động, bởi vạn vật luôn hướng về ánh sáng, chiếc bóng đèn càng sáng thì thu hút càng nhiều các loại côn trùng kéo đến, là người có cuộc sống tỏa sáng ta dễ bị mất tự do đời tư.

Một người ca sĩ, diễn viên nổi tiếng luôn được cánh nhà báo theo dõi, báo chí đề cập, một hành động nhỏ cũng bị mang ra suy xét, nhiều ý kiến trái chiều. Không những vậy chọn cuộc sống phải tỏa sáng ta ít có thời gian riêng tư, luôn tất bật, luôn gồng mình để đạt đến đỉnh cao quá là một mệt mỏi, áp lực, nhưng bù lại người nổi tiếng họ thành công trong cuộc sống, việc cơm ăn, áo mặc với họ là điều không cần lo nghĩ. Họ có thể ăn thứ mình muốn, diện những bộ đồ thật đẹp xây những ngôi nhà thật sang trọng, không cần bận tâm đắt, rẻ.

Người chỉ sống cuộc sống bình thường, họ suy nghĩ không quá áp lực về thời gian, về việc giữ hào quang tỏa sáng, nhưng cuộc sống của họ có phần lặng thầm hơn, không ai biết họ thế nào, họ đã làm những gì. Thậm chí có tài năng nhưng không thể hiện ra, người đó cũng chẳng được xã hội quan tâm, cuộc sống bình thường luôn gắn liền với nỗi lo mưu sinh cơm, áo, gạo, tiền, ăn của ngon vật lạ, mặc đồ đẹp đều cần phải tính toán, chi li.

Đừng sợ vấp ngã. Đừng sợ thất bại. nếu sống bằng nỗi sợ hãi, bạn sẽ chẳng bao giờ dám bước tới, chẳng bao giờ được tỏa sáng. Không có thành công nào mà chẳng đi qua những thất bại. Chẳng có ánh sáng nào được nhìn thấy nếu bản thân nó không tự mình lan tỏa. Hãy dũng cảm đối mặt với những rủi ro, những hiểm nguy để được “tỏa sáng”.

Trong xã hội hiện nay, bên cạnh những người “Tỏa sáng” nhờ tài năng thực thụ, nhờ nỗ lực của bản thân, cũng không ít người nổi tiếng nên nhờ những scandal gây xôn xao dư luận, tỏa sáng như là ánh sáng chẳng đẹp đẽ gì, và cả những con người không cần sống cuộc sống nổi trội, nhưng cũng không chấp nhận cuộc sống bình thường, sống một cách vô phương hướng, hoặc là những người quá khao khát được tỏa sáng nên không biết lượng sức mình mà dẫn đến những hậu quả đáng buồn. Đó là điều mà những lối sống không tốt đang bị phê phán, cần thay đổi để sống một cuộc sống đúng nghĩa hơn.


“Phải chăng sống là phải tỏa sáng”? Câu hỏi đem đến cho ta nhiều suy nghĩ và bài học, chúng ta có thể chọn cuộc sống cho riêng mình. Nhưng phải phù hợp với hoàn cảnh, khả năng của bản thân, dù ở lối sống nào ta cũng cần phải có ước mơ, có khát vọng, luôn cố gắng xây dựng cuộc sống tươi đẹp, nhưng cũng đừng sống quá mờ nhạt, buồn tẻ. Là một người trẻ tuổi, trước tiên chúng ta hãy sống có lý tưởng, có ước mơ, hoài bão, sống trọn vẹn từng phút giây. Hãy cứ mạnh dạn mơ những ước mơ cao cả và đừng bỏ lỡ những cơ hội để mình có thể đặt được tỏa sáng hãy sống hết mình luôn cống hiến luôn cố gắng như vậy Cuộc sống mới trở nên ý nghĩa và nhiều màu sắc.

Nhà thơ Xuân Diệu từng nói: “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt; Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm?”. Đời người chỉ sống có một lần, vì vậy ta hãy sống cuộc sống thật sự. Sống là phải tỏa sáng. Đừng quá mờ nhạt mà hãy thử chinh phục bản thân để được tỏa sáng dù chỉ một lần. Sống là phải trải nghiệm ấy mới là con người có lí tưởng, sống tốt, sống đẹp.
 
Từ khóa
nghịch cảnh phải chăng sống là phải tỏa sáng sẽ là gì nếu chúng không tỏa sáng tất cả chúng ta đều là thiên tài tôi muốn sống như một bông hướng dương
3K
0
1

Phong Cầm

Thạc sĩ lang thang ^^
17/5/21
890
911
363,000
33
Nam Định
forum.vanhoctre.com
Xu
7,469,529

Bài văn đạt giải nhì HSG Quốc gia - Phải chăng “sống là toả sáng”?​


Mỗi vì sao đều cố gắng chiến thắng mây mù để toả sáng. Mỗi chú sư tử đều chiến đấu để bước lên vị trí tối cao trong đàn. Mỗi con người đều mang khao khát thành công cuộc sống. Vậy, phải chăng “sống là toả sáng”?

Toả sáng nghĩa là khẳng định được bản thân, tìm được vị trí xứng đáng của mình trong xã hội, là bước chân lên đỉnh vinh quang. Nhưng toả sáng cũng có thể đơn giản chỉ là làm một việc với hết sức của mình, là dũng cảm đi theo lí tưởng, thách thức gian nguy và dông tố cuộc đời. Toả sáng tưởng chừng là một khái niệm rất trừu tượng mà lại vô cùng gần gũi. Tỏa sáng là khát vọng sống cao đẹp của mỗi con người, đó cũng chính là ước muốn con người trở nên có ý nghĩa và hữu ích với nhân sinh.

Sống không nên hiểu là việc tồn tại vật chất. Sống không chỉ là hoạt động trao đổi chất với môi trường, không chỉ ăn và ngủ. Sống phải là một hoạt động mà sự tồn tại của nó góp ích cho nhân loại. Sống phải xứng đáng với danh hiệu cao quý – CON NGƯỜI. Sống là toả sáng, ý kiến đã đưa ra một quan niệm sống tích cực cho con người. Sống để khẳng định bản thân mình? Sống là nỗ lực không ngừng.

Sống là toả sáng! Đây là một quan niệm đúng đắn. Sống có phải là sống không nếu chỉ là một ngày ba bữa cơm, là làm những công việc vô bổ để mà “giết thời gian” và tối đến thì ngủ vì “không có việc gì làm”? Có phải là sống không nếu ngày nào ta cũng chỉ biết làm có từng ấy việc, lặp đi lặp lại, không hề có điều gì mới mẻ, không hề có niềm vui hứng thú? Phải chăng, sống chỉ là bình yên trong “ao đời phẳng lặng”? Một cuộc sống như thế đâu đáng sống! Một xã hội chỉ toàn những kiếp sống (mà đúng ra là tồn tại!) như vậy thì đâu thể nào phát triển được. Khi con người cố gắng để “toả sáng” họ sẽ sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn rất nhiều. Họ sẽ nỗ lực hoàn thiện bản thân, sẽ không ngần ngại bước đi trên con đường lí tưởng, sẽ không bỏ lỡ một phút giây vàng ngọc nào. Đó mới đích thực là cuộc sống.

Trong thực tế, đã có rất nhiều tấm gương trở thành minh chứng cho quan điểm trên. Có biết bao nhiêu tài năng âm nhạc đã cố gắng rèn luyện bản thân để “toả sáng” trên sân khấu bằng chính thực lực của mình. Ngay cả chúng tôi, khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, ai cũng cố gắng rèn luyện, học tập để có thể khẳng định vị trí của mình khi bước vào đời. Hằng năm, nước ta có biết bao nhiêu giải cao trong các cuộc thi Ô-lym-píc quốc gia và quốc tế. Trong các kì thi Rô-bô-con (Cuộc thi sáng tạo rô-bốt châu Á-Thái Bình Dương), rô-bốt của Việt Nam luôn đúng trong thứ hạng cao. Có biết bao thanh niên góp hết sức mình trong các phong trào tình nguyện. Đó chẳng phải là những con người đã “toả sáng” sao?

Là học sinh miền sơn cước, tôi rất ngưỡng mộ anh học sinh hai lần đoạt huy chương vàng trong kì thi Vật lí quốc tế. Một học sinh Sơn La đã đạt được một thành tích mà ngay cả học sinh nơi các thành phố lớn cũng phải khâm phục. Đó là anh Ngô Phi Long, cựu học sinh Trường Trung học phổ thông chuyên Sơn La. Anh đã “toả sáng”, mang lại danh tiếng cho chính bản thân mình. Đồng thời, đó cũng là ngôi sao soi sáng tên tuổi của ngôi trường anh học: Trung học phổ thông chuyên Sơn La, một trường mà trước đó vẫn chưa có vị trí cao trong hệ thống các trường học trên cả nước.

Tuy nhiên, sống toả sáng, không phải là dễ dàng. Ai cũng có cơ hội để toả sáng. Nhưng con đường nào trải bằng hoa hồng cũng ẩn giấu vô số những mũi gai. Và không phải ai cũng có đủ dũng khí, quyết tâm, tài năng để đi hết con đường ấy. Để có thể đội lên chiếc vòng nguyệt quế cao quý kia, mỗi con người cần có ý chí kiên cường và cũng phải rèn luyện tài năng của mình. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện về một chú chim chỉ hót một lần trong dời nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần, chú bay đi tìm bụi mận gai và giữa dám cành gai góc, chú cất lên bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Những bài ca kia đã khiến cho thế giới im lặng lắng nghe, cho sơn ca, hoạ mi phải ghen tị và cả thượng đế cũng phải mỉm cười. “Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được nếu chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại.” (Tiếng chim hót trong bụi mận gai).

Khi “sống toả sáng”, họ sẽ được mọi người kính phục, noi theo. Chàng thanh niên Pa-ven dù phải chịu bao hi sinh, bao đau đớn nhưng vẫn một lòng phục vụ cách mạng, theo đuổi lí tưởng (Thép đã tôi thế đấy). Một Ri-va-rếch dù phải hi sinh cả tình cảm cá nhân và cá tính mạng mình vẫn sống với lí tưởng của mình, sống với cuộc đấu tranh thống nhất nước Ý (Ruồi trâu). Trong kháng chiến chống Pháp và Mĩ có biết bao chàng trai, cô gái, đã hi sinh cuộc sống của bản thân vì tự do cho dân tộc, cho Tổ quốc. Bác Hồ, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc đã bôn ba khắp nơi trên trái đất để tìm “hình của nước”, để tìm con đường đấu tranh đúng đắn cho dân tộc. Những con người ấy đã ghi tên mình vào bất tử. Thời gian có thể huỷ hoại thân thể họ nhưng linh hồn họ, trái tim họ vẫn mãi trường tồn.

Tuy nhiên không phải ai cũng biết “sống là toả sáng”. Có rất nhiều người sống trong đời một cách mờ nhạt. Họ sống trong vòng quanh quẩn, ngày nào cũng thế, tháng nào cũng vậy. Họ sống “Quanh quẩn mãi với vài ba dáng điệu/ Tới hay lui cũng từng ấy mặt người” (Huy Cận). Họ có “khát khao cất cánh bay nhưng lại bị nỗi lo cơm áo ghì sát đất” (Nam Cao, Sống mòn) để rồi phải chịu sống cuộc “Đời thừa”, “Chết ngay cả khi đang sống”. Cũng có những người tuyệt đối hoá sự “toả sáng” đến mức cực đoan. Họ cho rằng “toả sáng” là nổi tiếng. Họ làm đủ mọi cách để có sự “toả sáng” ấy. Có rất nhiều ca sĩ, người mẫu cố tình tạo ra những vụ bê bối, tai tiếng mong để được mọi người quan tâm đến. Như vậy là “toả sáng”, là họ đã được nối tiếng! Những cách nghĩ, lối sống như vậy cần phải lên án và bài trừ. Có vậy thì xã hội mới có thể phát triển được. Xuân Diệu đã từng viết:

Thà một phát huy hoàng rồi chợt tắt,
Còn lại buồn le lói suốt trăm năm

(Giục giã)


Cuộc đời con người là vô cùng ngắn ngủi mà thời gian thì lại trôi chảy nhanh đến không ngờ. Chúng ta dùng để thời gian trôi đi mất rồi mới tiếc nuối vì sao không thế nọ, đáng lẽ phải thế kia. Hãy sống hết mình, sống để toả sáng. Dù đã rất lâu rồi, tôi vẫn nhớ đến Thép đã tôi thế đấy cùng câu châm ngôn của Pa-ven: “Cái quý nhất của con người là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những tháng năm đã sống hoài, sống phí; cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và đớn hèn…”.
 

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top