Tuyết Băng ( bản chi tiết )

Tuyết Băng ( bản chi tiết )

Tuyết Băng ❄️

Câu chuyện xảy ra cách đây ba năm về trước

Trước ngày giáng sinh 1 ngày.

“Đạt” và “Hiền” là đôi tình nhân tuyệt vời trong mắt mọi người. Cả hai có mối tình trải dài hết ba năm phổ thông cho đến đại học tính ra cũng đã 5 năm. Do cả hai đều xuất thân từ gia đình giàu có, quyền lực, được sống trong biệt thự rộng lớn với đầy đủ tất cả mọi thứ và được nuông chiều hết mực. Đạt là một thanh niên đẹp trai, to lớn và biết cách ăn chơi, hầu như mọi cô gái trong trường đều để ý đến anh, biết được điều đó thế nhưng anh lại phớt lờ tất cả mà chỉ tập trung vào một người. Đó là “Hiền“. “Hiền” là 1 cô gái có vẻ ngoài thanh khiết. Tuy nhà rất giàu. Thế nhưng cô lại là cô gái rất ngoan ngoãn, không đua đòi, ăn chơi. “Hiền” có dáng người mảnh mai, mái tóc đen tuyền cùng làn da trắng hồng. Hiền là một cô gái ít nói, luôn biết vâng lời và học rất giỏi. Hầu như những điểm năng khiếu cô đều đạt tối đa.

Hôm ấy trước giáng sinh một ngày cả hai người họ gặp nhau ở nơi rất bí mật. Đó là trên tầng thượng của tòa nhà khu A của trường. Mọi chuyện đều có vẻ bình thường cho đến khi… “ Rầmmm”… một tiếng động lớn phát ra ngay dưới sân trường và những tiếng hét, tiếng la thất thanh của các sinh viên của cả trường. Các sinh viên thì có người ôm mặt hét, có người ngất tại chỗ, có người chạy vào văn phòng và la lên:

  • “ Thầy ơi…cô ơi… có học sinh nhảy lầu… có người tự tử rồi…chết rồi “.
khuôn mặt khi đó ai cũng thất thần, nét mặt ai cũng tái nhợt.

Dưới sân trường máu chảy thành vũng to, gần đó trên bệ xi măng dưới gốc cây còn văng ra những đốm thịt đỏ tươi có thể là não người, tay chân trên thi thể bị gãy ngược lại, có đoạn bị gãy đâm ngược ra ngoài, khuôn mặt va đập rất mạnh nên bẹp dính hầu như là nát hết một bên khiến cho mắt rơi ra ngoài… “ Hiền…là Hiền.” Một sinh viên la lên khiến cho tất cả bàng hoàng nhìn lại. Tiếng loa trường vang lên:

  • “ Tất cả mọi người bình tĩnh. Công an và những người có thẩm quyền đang đến. Xin tất cả hãy bình tĩnh mà ra về, Tạm thời nhà trường sẽ tạm ngưng hoạt động. Mọi việc sẽ được thông báo trên page kín của trường”.
Hôm đó trường đại học vắng lạnh đến kinh hoàng và đâu đó phản phất mùi máu tanh đến rợn người.

Cái chết của “Hiền” khiến ai cũng bàng hoàng. Thế nhưng sâu trong lòng mỗi người đều có chung những câu hỏi? “ Tại sao cô ấy lại chọn cái chết đau đớn kinh hoàng như thế? và còn người yêu “ Hiền “, “Đạt” lúc đó đang ở đâu? Chẳng phải hai người hay đi nhau hay sao? Nỗi nghi ngờ bao trùm cả ngôi trường khiến cho mọi người cảm thấy hoang mang khi ra về.

Nói về “Đạt” sau khi biết tin người yêu mình chết trong đêm hôm đó anh ta đã ngồi uống tại 1 quán phía trên đồi. Một quán vắng ít người qua lại, được một lúc có cuộc gọi đến “ Hoàng “ bạn của anh gọi. “ Đạt “ bắt máy và nói với thái độ tức giận:

- Mày gọi gì vậy hả?

Bên kia cuộc gọi “Hoàng” trả lời gấp gáp:

  • Mày đang ở đâu. Giờ này còn ăn nhậu nữa hả?
  • Mày biết gì chưa? Con Bồ mày nhảy tầng thượng trường chết rồi.
  • Bây giờ mày đang ở đâu, công an với tất cả mọi người đang tìm mày để điều tra kìa
  • Có phải mày giết nó đúng không?
Đạt hét lên trong điện thoại:

  • Phải là tao làm, Tao đã ở đó nhìn thấy nó lao xuống dưới. Nhưng Tao không có giết nó.
  • Là tự nó lao ra rồi đâm đầu xuống chứ tao không ép nó nhảy xuống
Hoàng thắc mắc hỏi lại:

  • Mày nói mày làm mà không ép nó lao xuống là sao?
  • Mày có đang tỉnh táo không hả Đạt?
Đạt gắng giọng xuống vừa nói vừa khóc như bào chữa cho lỗi của mình:

  • Bây giờ tao hỏi mày “ Tao với nó quen nhau lâu như vậy, vậy mà mỗi lần tao muốn đụng chạm thân thể nó thì nó lại chống cự lại tao thì tao phải làm sao hả? “
  • Lúc đó tao chỉ đùa cho vui với nó thôi.
  • Lúc tao vừa đưa tay vào định cởi áo. Nó đã tát tao.
  • Nó nghĩ tao là gì của nó chứ?
  • Nó nói tao cưỡng hiếp nó.
  • Phải. Là tao cưỡng hiếp nó đó. Nhưng tao là Bồ nó, là người yêu nó. Chẳng phải sớm muộn gì nó cũng thuộc về tao sao? Tại sao nó lại không hiểu. Tại sao nó đối xử với tao như vậy…Tại sao?
“ Hoàng ” im lặng chừng tầm mấy giây và trả lời 1 cách sợ hãi rồi sau đó cúp máy:

  • Mày điên rồi. Mày mau đi khai báo đi.
“ Đạt ” gọi lại nhưng đã khóa máy. Hắn ta cảm thấy ớn lạnh. Cái lạnh từ trong xương tủy lạnh ra. Hắn đứng bật dậy lao lên xe không cần đội nón bảo hiểm. Hắn phóng hết ga chiếc mô tô lạng lách xuống con đèo với suy nghĩ sẽ về nhà thật nhanh lấy quần áo và đồ dùng cần thiết. Hắn sẽ bỏ đi đâu đó, cũng có thể bố của hắn ngày mai sẽ lo cho hắn ra nước ngoài một thời gian. Bỗng…phía sau xe…Một giọng nói quen thuộc phát ra sát tai hắn:

  • Mày cưỡng hiếp tao rồi giờ định bỏ trốn sao?
Là “ Hiền “ hắn giật mình nhìn xuống, đôi tay đầu máu me cùng các móng tay đen vaf nhọn hoắt đây ôm hắn, Hắn hoảng hốt bẻ lái, chiếc xe ngã nhào kéo lê một vệt dài ra đến sát vực. Hắn loạn choạng gượng dậy tựa lưng vào tảng đá ven vực. Và rồi mắt trợn ngược lên vì sợ hãi.

Bóng ma Hiền xuất hiện. Con ma lê đôi chân bị gãy co quoắng với chiếc váy ngắn đầy máu. Kéo một vệt dài, nó cố lết lên người hắn với đôi tay cũng đã gãy nát với khúc xương đâm ra ngoài đang ròng ròng máu. Khuôn mặt bị tan nát hết một bên khiến cho não chảy dài xuống đỏ cả khuôn mặt, một bên mắt bị văng ra tạo một lỗ sâu ngoáy. Con ma nắm lấy đầu hắn rít lên:

  • Tại sao mày lại hãm hại tao?Tại sao? Mày thèm muốn tao đến vậy sao?
  • Được. Tao sẽ cho mày thoả mãn
  • Tao sẽ kéo mày theo. Mày phải trả giá…Đạttt…. Tao sẽ lấy mạng mày.


“ Đạt ” khinh hãi tột độ không còn tâm trí đâu nữa chỉ còn vang nài trong vô vọng:

  • Anh xin lỗi… Anh xin lỗi… Anh xin em… Anh sai… sai rồi…là tại anh…anh không làm chủ bản thân…em tha lỗi cho anh…tha cho anh…
Con Ma trườn lên người hắn, dí sát mặt đầy máu mà nói:

  • Giết tao rồi còn muốn tao tha cho sao?
  • Mày nghĩ mày thoát được sao?
  • Tao chết đau lắm “ĐẠT” ơi.
  • Mày phải chết với tao.
Nói rồi con ma đứng dậy, nắm chặt lấy đầu hắn và lao xuống vực…

Hắn khi đó chỉ biết là một tiếng hãi hùng rồi im bặt trong màn đêm dưới vực…



Sau vụ việc “ Hiền ” nhảy tầng thượng tự vẫn và cái chết của “ Đạt ” do say rượu không làm chủ tay lái mà lao xuống vực chết. Chỉ trong một đêm tất cả sinh viên và giáo viên của trường đều bàng hoàng. Người thì tiếc nuốt, người thì thêu dệt ra đủ các nguyên nhân, khiến cho cả ngôi trường khi ấy mang bầu không khí rợn người. Khu vực tầng thượng Khu A nơi xảy ra sự việc người ta đã tìm thấy chiếc áo khoát của “ Đạt ” lúc hắn cởi ra và vội bỏ chạy khi chứng kiến người yêu mình tự vẫn. Đoạn nói về gia đình hai bên khi biết tin. Ngay trong chiều đó ba mẹ “ Hiền ” đã đến trường luôn túc trực bên thi thể con mình. Bố “ Hiền ” khi đó là một Tổng giám đốc vừa là Chủ tịch của một công ty lớn. Đứng trước thi thể con gái mình. Ông nghiến răng tay nắm chặt nắm đấm rồi nói trong cơn tức giận tột cùng: “ Là nó…Là nó phải không…” ông quay lại túm lấy cổ áo một thanh niên đang đứng sau ông, Có lẽ đó là cấp dưới của ông và hét lên:

  • “Tại sao…Tại sao tao chỉ giao cho mày mỗi một việc là ngăn cản hai đứa đến với nhau…Mà mày làm không được…Mày trả lời không là tao sẽ giết mày ngay tại đây”.
Đoạn ông giơ nắm đấm lên. Bất ngờ công an đến:

  • “ Dừng tay lại… Mọi việc đã có chúng tôi điều tra mong ông hãy giữ bình tĩnh… đừng để mọi việc thêm tệ hơn. Như vậy sẽ chịu hậu quả không lường trước được “.
Ông chững lại rồi buông cổ áo nhân viên mình quay về phía công an rồi nói:

  • “ Các người phải tìm cho ra hung thủ kẻ đã khiến cho con gái tôi phải chết đau đớn như này. Bằng không dù cho có mất hết tất cả đi nữa tôi cũng tìm cho ra nó và chính tay tôi sẽ bắt nó đền mạng“.
Nói rồi ông ngồi thụt xuống bên vợ của mình đang ôm chằm lấy thi thể con gái mà khóc không nên lời. Khi đó mẹ của “ Hiền ” không còn có thể nói ra gì cả. Từ lúc chứng kiến con mình chết như vậy Bà chỉ biết khóc, khóc đến khản cả cổ rồi ngất lịm.

Nói về việc của “ Đạt ” khi lao xuống vực chết. Sáng hôm sau người dân phát hiện xe của “ Đạt ” đang ngã bên bờ vực, xác của “ Đạt ” rơi xuống vực bị một nhánh cây đâm thẳng vào tim. Máu bắn tung phủ cả cây phía dưới. Khi công an đến kéo xác lên và đem về khám nghiệm cùng lúc đó “ Hoàng ” cũng đến và trình báo cho công an. Tất cả mới được sáng tỏ. Lại nói ông Danh sau khi biết được “ Đạt ” là hung thủ, ông tỏ ra rất tức giận nhưng lại im lặng, chỉ lẳng lặng lên xe bỏ đi.

Gia đình “ Đạt ” cũng là Tập đoàn lớn có tiếng ở khu vực. Khi hay tin con trai mình gây ra sự việc lớn như vậy cũng đã bỏ ra số tiền rất lớn để che miệng tất cả nhà báo và nhờ họ chuyển vụ việc từ việc án mạng sang việc hai người vì yêu nhau do trong lúc nóng giận nên xảy ra vụ việc thương tâm.

Sau cùng trong câu chuyện tất cả mọi người khi biết đến đều có rất nhiều câu hỏi đặt ra và đâu đó người ta hỏi “ Nó “ mà ông Danh nhắc đến là ai? Và liệu mọi việc đã kết thúc chưa. Câu trả lời không ai biết chính xác được. Thế nhưng câu chuyện về hồn ma của “ Hiền “ tại trường đại học Khu A là câu chuyện mà tất cả ai, kể cả sinh viên mới vào cũng đều biết. Câu chuyện đó có thật đến nỗi nhà trường phải xây rào chắn trên tần thượng Khu A và có 1 quy định là “ Cấm tất cả sinh viên, kể cả giáo viên, giảng viên đều không được lên tầng thượng Khu A “, chỉ trừ khi có nhân viên sửa chữa từ 2 người trở lên và cần thiết lắm mới được lên trên đó.

Vậy là Giáng sinh năm đó mọi người ai cũng đón Giáng sinh an lành.

Chỉ riêng gia đình “ Hiền ” kể từ khi an táng xong bỗng im lặng và tĩnh mịch một cách bất thường. “ Hiền ” được chôn cất sau nhà nơi trước đây có bãi cỏ xanh mướt mà gia đình hay tổ chức cắm trại. Giờ đây lạnh lẽo rợn người khi có nấm mồ của cô nằm giữa.



Sau một năm.

“ Hải ” là sinh viên chuẩn bị ra trường. Gia đình “ Hải ” rất nghèo. Bản thân “ Hải ” là trẻ mồ côi từ nhỏ do ba mẹ đi làm ăn xa mà gặp tai nạn mất sớm. “ Hải ” sống cùng bà ngoại từ nhỏ. Sau này bà cũng mất do tuổi già. Do sống một mình như vậy dần tạo cho “ Hải ” sự tự ti về bản thân. Công việc hằng ngày chỉ xoay quanh giữa đi làm rồi đi học. Để trang trải cuộc sống. “ Hải ” làm tất cả mọi việc từ phục vụ cho đến giữ xe. Người ta khuyên sao không để dành tiền mua chiếc xe máy rồi đi chở hàng hay giao hàng như vậy lương sẽ cao hơn là những công việc như phục vụ và giữ xe. “ Hải “ cũng muốn lắm nhưng phần vì phải tiết kiệm phần vì tiền kiếm được chỉ đủ sống nên việc có một chiếc xe máy với “ Hải “ là một thứ xa xỉ. Phương tiện duy nhất “ Hải “ có được chỉ là chiếc xe đạp cũ kỹ. “ Hải “ thường hay nói đùa rằng “ Đi xe đạp cũng tốt mà, vừa tốt cho sức khoẻ lại tiết kiệm chi phí”

Hôm ấy trước gần vào dịp Giáng sinh. “ Hải ” có chọn làm thêm tại cửa hàng lưu niệm, công việc cũng đơn giản chỉ là hóa trang thành ông già Noel đến tặng quà cho các em nhỏ. Tuy đôi lúc phải đạp xe hơi xa nhưng vì mỗi năm chỉ có công việc này giúp anh dư giả được chút ít nên “ Hải ” phải ráng cố gắng.

Cách Giáng Sinh một ngày “ Hải ” đã nhận được 1 đơn đặt hàng từ một vị khách. Mới đầu gặp “ Hải ” đã mừng thầm vì đơn hàng giá trị rất cao mà chỉ cần hôm ấy không cần hóa trang mà chỉ đến tặng quà cho người đó thôi là xong việc mà tiền công bằng hai ngày rồi vì thế “ Hải ” đồng ý ngay mà không cần do dự. Vị khách ấy đến cửa hàng bằng xe ôtô sang trọng, khi mở cửa bước xuống là một đôi vợ chồng già trông rất khá giả bề thế. Họ gặp “ Hải ” và nói thẳng vào vấn đề rồi nhanh chóng rời đi. Tầm khoảng 30 phút sau mới nhắn tin với địa chỉ kèm số điện thoại và lời nhắn “ Cậu cứ đến đúng địa chỉ trên đã có người giúp việc đợi sẵn để mở cửa cho cậu. “. Đọc xong tin nhắn “ Hải ” có chút e dè nhưng vì số tiền lớn lại đơn giản nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Đêm hôm đó khoảng gần 18h. “ Hải ” đạp xe trên giỏ hàng phía trước đã đặt sẵn một gói quà chuẩn bị trước rồi đạp xe đến địa chỉ được giao. Đến nơi “ Hải ” phải mất đến mấy phút định thần vì choáng ngộp trước vẻ đẹp và sự bề thế của ngôi nhà, nói đúng hơn đó như một căn biệt thư to lớn. Cánh cổng rộng đến nỗi nếu đem so chiều ngang với căn nhà mà ba mẹ anh cả đời tích góp làm ra cũng phải gấp hai đến ba lần. Đứng từ ngoài nhìn vào ngôi nhà được sơn màu trắng nằm giữa khuôn viên với hàng cây thông bao quanh tạo cảm giác tách biệt. Trời đã tờ mờ tối càng tạo nên không khí tĩnh mịch và lạnh lẽo hơn. Vội lấy điện thoại gọi vào số đã cho trước đó. Đầu dây bên kia một giọng phụ nữ khá lớn tuổi:

  • Alo. Ai vậy
Hải liền trả lời:

  • Dạ thưa cô con là người tặng quà đêm giáng sinh đây ạ.
  • Con đang ở trước cổng
  • Cô có thể mở cửa cho con được không ạ?
Người giúp việc trả lời:

  • Cậu đợi tí để tôi bấm cửa
  • Cậu dẫn xe vào sân rồi tự lên phòng nha
  • Phòng ở phía bên trái chỗ cửa sổ đang mở ấy
  • “ Cô ấy “ đang ở trong “ đợi cậu “
Thoáng có chút bối rối “ Hải ” khẽ đẩy cổng dắt xe vào. Ngôi nhà bên trong vắng vẻ nhường như không có một ai. Chỉ thoáng thấy cô giúp việc khi nãy nói chuyện điện thoại ra nhìn cậu rồi lại vội chạy nhà sau làm việc. Cô giúp việc chỉ “ Hải “ đi theo lối cầu thang kia rẽ bên trái phòng ngay cuối hàng lang có để bảng “ Tuyết Băng “.

“Hải” đứng trước cửa phòng gõ cửa:

  • “ cộc, cộc, cộc “
Không có tiếng trả lời, “ Hải “do dự nghĩ thầm:

  • Hay là mình quay về?
Nhưng không. Bên trong người anh cảm thấy có điều gì đó thôi thúc muốn “ Hải ” mở cửa vào. Hít một hơi thật sâu, Tay vặn nắm cửa rồi bước vào…

Bên trong phòng là một không khí im lặng, lạnh lẽo và bừa bộn. Phía bên cửa sổ được mở toang, gió lùa vào khiến cho rèm cửa bay lên, kế bên là một chiếc giường trắng rộng với nệm, gối màu cùng màu trắng. Phí trên giường có 1 người con gái rất xinh đẹp mảnh mai đang ngồi co ro lại. Cô gái ấy mặc một chiếc váy màu trắng, cô có mái tóc đen tuyền xõa dài đến qua lưng, làm da cô trắng tươi đến nỗi làm hiện rõ những đường gân máu. Cô nhìn “ Hải ” với đôi mắt đen sâu thẳm như đang chất chứa nỗi buồn nào đó nên khi thấy “ Hải ” cô chỉ cười gượng rồi lại quay mặt sang bên cửa sổ. Ngoài trời đã tối hẳn gió thổi mạnh hơn và tuyết rơi nhiều hơn. Ánh đèn ngoài sân hắt vào càng tạo hơn một không khí âm u.

“ Hải ” ngượng ngùng bước đến nhìn cô nhẹ nói:

  • Chào em. Chúc em có một Giáng sinh an lành
  • Mong rằng món quà này sẽ giúp em vui hơn, ấm áp hơn trong đêm giáng sinh.
Cô lại khẽ cười rồi đưa tay nhận lấy rồi nói:

  • Cảm ơn anh. Lâu rồi mới có người đến tận nhà em để tặng quà.
Hải nhìn dáng vẻ cô một hồi rồi bất chợt phát hiện trên tay cô đang chảy máu

Hải nắm lấy tay cô hỏi:

  • Em có bị làm sao không, sao lại tự ý cắt tay mình vậy
  • Em có đau không, máu chảy ra rồi, để anh xuống nhà lấy khăn lau cho em.
Đoạn Hải đứng dậy mở đèn trong phòng lên rồi xuống nhà tìm cô giúp việc.

  • Cô ơi. Cho cháu xin khăn và 1 ít nước ấm được không ạ?
Cô giúp việc nhìn Hải có vẻ thắc mắc:

  • Cậu xin khăn với nước ấm để làm gì?
Cháu xin để lau vết thương cho cô chủ ấy mà

Nghe “ Hải “ nói cô tỏ ra khá ngập ngừng, trên mặt thoáng chút sợ hãi. Nhưng cũng lấy cho cậu.

“ Hải “ đem chậu nước ấm cùng khăn lên. Nhẹ lau cho cô. Nhìn “ Hải ” lau cho mình rồi nói:

  • Anh không sợ sao?
“ Hải ” nhìn cô rồi cười trả lời:

  • Anh không sợ máu, với lại hôm nay anh phải làm em vui để đón Giáng sinh chứ
  • Mà anh quên hỏi em “ em tên gì vậy? “
Cô nhìn “ Hải “ rồi ngập ngừng:

  • Tuyết Băng, em tên “ Tuyết Băng “
  • Anh có thấy tên em có đẹp không?
“ Hải “ đang gấp khăn lại, đứng dậy và nói:

  • Tên em rất đẹp và hợp với em lắm.
  • Đừng nên làm đau bản thân mình nữa nha, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi mà.
Đoạn “ Hải “ xuống nhà dọn dẹp mọi thứ rồi lên lại phòng xem Tuyết Băng thế nào. Lần này trông có vẻ ổn và vui vẻ hơn. “Tuyết Băng “ cười nói với “ Hải “:

  • Hôm nay là Giáng Sinh và cũng là Sinh Nhật em nữa đó.
  • Vì em sinh vào ngày này nên Gia đình mới đặt tên cho em là “ Tuyết Băng “
  • Anh có thấy đặt biệt không?
“ Hải “ cười rồi xoa nhẹ đầu “ Tuyết Băng “ nói:

  • Ngốc quá. “Công chúa tuyết” thì luôn đặt biệt chứ.
  • Thế hôm nay “công chúa” có quà Giáng Sinh rồi còn muốn anh tặng gì nữa không?
Mắt “ Tuyết Băng “ long lanh lên thích thú:

  • Em muốn anh chở em đi ngắm đèn trang trí Giáng Sinh và cả đi Nhà thờ nữa…
  • Anh có thể chở em đi bằng xe đạp được không?
  • Trước giờ chưa có ai chở em đi bằng xe đạp cả…Nha anh…nha…nha…em năn nỉ đó.
“ Tuyết Băng “ rối rít năn nỉ “ Hải “, đôi tay nhỏ nhắn đang nắm và lay không ngừng.

  • Rồi…rồi…Anh biết rồi…Anh chở em đi được chưa?
  • Thiệt là muốn gì không muốn, lại muốn đi bằng xe đạp.
  • Em thật biết làm khổ người khác thật đó.
“ Hải “ vừa cười vừa lắc đầu nhìn “ Tuyết Băng “ như đứa trẻ đang nhảy cẫng lên vui sướng.

  • Yeah . Phải vậy chứ. Đêm nay cuối cùng cũng có người đến đón Giáng Sinh với Sinh Nhật cùng em rồi.
  • Thế trước đây không ai bên cạnh em sao?
“ Hải “ thắc mắc hỏi?

  • Lúc nhỏ thì có ba mẹ ở cùng em vào dịp này. Nhưng sau này họ bận việc rồi nên em chỉ đón một mình thôi. Buồn lắm. May mà cuối cùng năm nay có anh chở em đi chơi đó.
  • Thôi mình đi thôi. Không lại trễ mất
“ Tuyết Băng “ nắm lấy tay “ Hải “ chạy vội xuống lầu. Ngoài trời gió cũng ngừng thổi chỉ có những bông hoa tuyết đang nhẹ nhàng rơi.

Trên đường đi “ Tuyết Băng “ ngồi phía sau cứ luyên thuyên mãi như một đứa trẻ. Lâu lâu còn đưa tay gạt những nhánh cây làm cho cả hai bị văng tuyết đầy mặt. “ Hải “ chở “ Tuyết Băng “ đến trước cửa hàng mua tặng một chiếc khăn choàng cổ. Chiếc khăn màu đỏ càng nổi bật hơn trong bộ váy trắng mà “ Tuyết Băng “ đang mặc. Ngồi sau xe “ Tuyết Băng “ đã kể rất nhiều chuyện. “ Tuyết Băng “ nói:

  • Em hay trầm cảm lắm. Những lúc như thế em lại nhớ về lúc trước. Trước đây em có rất nhiều bạn bè. Luôn được mọi người ngưỡng mộ
  • Mà anh biết không cũng vì điều đó mà mình sẽ không biết ai thích mình thật lòng. Vì ai trước mặt mình cũng vui vẻ hết
  • Rồi có một ngày có một thằng hãm hại em
  • Từ đó em không tin vào ai cả, em đã tự nhốt mình trong phòng.
  • Mỗi ngày trôi qua em đã cắn rứt lương tâm.
  • Em cảm thấy căm ghét những kẻ đã hãm hại em.
Thế rồi “ Tuyết Băng “ tựa vào vai lưng “ Hải “ khóc, khóc đến ướt cả áo khoát của “ Hải “.

“ Hải “ dừng lại bước xuống rồi an ủi:

  • Mọi chuyện đã xảy ra lâu rồi mà. Giờ em phải vui vẻ mà đón Giáng Sinh chứ. Ai lại khóc với buồn bã trong ngày Sinh Nhật của mình.
  • Em có muốn đến nhà thờ cầu nguyện cho Sinh Nhật mình không?
“ Hải “ nắm lấy tay “ Tuyết Băng “ ân cần hỏi?

  • Em chỉ anh đến Nhà thờ mà gia đình em hay đến được không?
“ Tuyết Băng “ nhẹ gật đầu rồi trả lời nhỏ rằng:

  • Lúc trước khi em còn nhỏ gia đình em hay đưa em đến nhà thờ vào cuối tuần
  • Giờ em và anh cùng đến đó nha.
“ Hải “ cười rồi lên xe:

  • Đi thôi nào công chúa “ Tuyết Băng “.
Tuyết Băng nhẹ ôm Hải sau lưng khẽ gật đầu rồi mĩm cười

  • Vâng. Anh chạy nhanh lên nha.
Đến trước cổng, Nhà thờ được xây một cách uy nghiêm và tráng lệ với kiến trúc phương tây với phần đỉnh tháp trang trí bằng một ngôi sao vàng sáng lấp lánh. “ Tuyết Băng “ choàng lấy tay “ Hải “, cả hai cùng bước vào đại sảnh. Vì trời đã gần khuya nên bên trong mọi người đều đã về hết. Chỉ còn lại hai người. Bỗng “ Tuyết Băng “ buông tay chạy lại hàng ghế đầu tiên ngồi xuống, đoạn quay lại nhìn “ Hải “ vẫy tay như đang bảo lại ngồi kế bên:

  • Anh biết không. Lúc nhỏ ba mẹ hay chở em đến nhà thờ này, ngồi ở hàng ghế này và cầu nguyện.
  • Khi đó em còn nhỏ nên không biết phải cầu nguyện như thế nào chỉ biết ngồi nhìn họ rồi lén chạy lên bục trốn trong khán đài kia kìa.
“ Tuyết Băng “ nói với giọng háo hứng đôi mắt long lanh tựa như hoa tuyết đang rơi bên ngoài.

“ Hải “ nhìn với vẻ ngạc nhiên vì không tin trước mắt mình lại có cô gái đáng yêu đến vậy.

Được một lúc “ Hải “ đứng dậy nói:

  • Mình cùng ra tháp chuông đi em. Anh thấy ngoài đó người ta trang trí đẹp lắm.
Sau đó “ Hải “ nắm tay rồi kéo chạy ra ngoài sân. “ Tuyết Băng “ phía sau vừa đi vừa nói:

  • Từ từ đã còn chưa đến đến 12h mà.
  • Xem ra anh cũng mong đến giáng sinh còn hơn em nữa.
Đứng dưới tháp chuông, tòa tháp được xây riêng bên phải khuôn viên Nhà thờ. Phía trên cao là chiếc chuông rất to bằng đồng sáng lấp lánh. “ Hải “ đưa tay lên nhìn đồng hồ, “ Hải “ quay sang nói:

  • Em mau chuẩn bị đi, khi nào chuông ngân lên là cầu nguyện đó
  • Vâng em sẵn sàng rồi đây
Tuyết Băng trả lời giọng thật ngọt và êm, tay bắt đầu đan lại:

…Boong…Boong…Boonggg

Tiếng chuông Nhà thờ ngân lên trong đêm một tràn dài

“ Tuyết Băng “ đứng đó mắt nhắm lại cầu nguyện, làn gió nhẹ thổi qua khiến cho mái tóc đen cùng chiếc váy trắng nhẹ tung bay trong gió cùng những bông hoa tuyết. Dưới ánh đèn “ Hải “ quay sang nhìn “ Tuyết Băng “ lòng dâng lên cảm xúc khó tả. “ Tuyết Băng “ phút giây đó tỏa ra ánh sáng thật lung linh xinh đẹp tựa như Thiên Thần vậy.

  • Aaa…anh lén nhìn em à?
“ Tuyết Băng “ tinh ranh hỏi:

Bị hỏi bất chợt “ Hải “ có vẻ ngượng ngùng quay sang mặt phía trước trả lời:

  • Đâu có. Anh có nhìn em đâu
  • Mà tại trong lúc em cầu nguyện nhìn em xinh quá nên anh mới nhìn đó.
  • Ngốc. Em đã vui chưa? Giờ cũng đã khuya lắm rồi để anh đưa em về nhé. Không ba mẹ em lại nghĩ anh bắt cóc em đi mất đó
“ Tuyết Băng “ tròn mắt nhìn ra vẻ ngây thơ:

  • Thì anh bắt cóc em đi thật mà
“ Hải “ nghiêm giọng nói:

  • À à lúc đầu ai đòi tui chở đi, còn bắt tui mua khăn choàng cho rồi giờ nói tui bắt cóc hả?
“ Tuyết Băng “ quay người bỏ chạy vừa quay lại nói:

  • Không biết, có giỏi thì bắt em về đi
  • Được, em cho anh bắt cả đời luôn.
“ Hải “chạy phía sau nói vọng theo:

  • Đợi đã, trời lạnh lắm đợi anh lấy xe rồi chở em về
Bỗng “ Tuyết Băng “ dừng lại quay sang nói:

  • Anh Hải. Anh cho em mượn áo khoát anh đi. Em lạnh rồi.
  • Anh tính cho em chết lạnh trong đêm giáng sinh luôn sao?
“ Hải “ ngập ngừng:

  • Em lạnh hả? Nhưng mà khi nãy trước khi đi em nói em em chịu lạnh được mà…
  • Với lại…với lại áo anh cũ và còn rách nữa, anh sợ em mặc không được đâu.
“ Tuyết Băng “ bước ra sau tay vừa cởi áo khoát của Hải vừa nói:

  • Thật là không biết em ngốc hay anh khờ nữa
  • Con trai gì mà không ga lăng gì hết
  • Từ đây về nhà em cũng không xa lắm đâu. Chẳng lẽ anh lại để chịu lạnh luôn hả?
“ Hải “ ngẩn ra vì câu trách rồi trả lời nhỏ:

  • Thôi thì đành vậy dù sao miễn em vui là được rồi mà
  • Thôi mình về nha
Cả hai nắm tay nhau rời khỏi Nhà thờ dưới bầu trời đầy sao trong đêm Giáng Sinh thật an lành.

Dừng lại trước cổng nhà. “ Hải “ bước xuống xe rồi quay sang cười và nói:

  • Đến nhà em rồi. Cũng may là Bố mẹ em chưa về chứ không chắc anh không biết giải thích sao nữa.
  • Mà chiều lòng em như vậy em có cảm thấy vui chưa?
“ Tuyết Băng “ nở nụ cười rồi nói:

  • Lâu lắm rồi em mới được đi chơi vui như thế
  • Cũng may anh đưa em về chứ không gặp người khác là họ bắt em đi luôn rồi.
  • Cảm ơn anh Hải nha.
  • Chúc anh Giáng sinh an lành.
  • Mà lần sau chúng ta có còn gặp nhau không?
“ Hải “ do dự giây lát rồi trả lời:

  • Nếu như em muốn ngồi sau xe anh một lần nữa thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhau.
“ Tuyết Băng “ tỏ ra vui mừng vì câu trả lời đó:

  • Thôi đã trễ lắm rồi anh về đi không thì lạnh lắm đấy.
  • Anh về cẩn thận nha
Vừa nói “ Tuyết Băng “ vừa đưa tay vẫy chào. “ Hải “ vội bước lên xe chạy về. Đi được một đoạn không xa “ Hải “quay đầu lại nhìn. Dưới ánh đèn đường “ Tuyết Băng “ đứng đó . Bóng dáng mảnh mai trong chiếc váy trắng cùng làn tóc đen. Trong mắt “ Hải “ cảm thấy khung cảnh đó thật đẹp và mà mị làm sao.

Khoảng một tháng sau kỳ nghỉ đầu năm mới. ” Hải “ đang ngồi trong lớp bỗng thấy “ Tuyết Băng “ lướt qua cửa lớp:

  • Sao cô ấy lại ở đây nhỉ?
  • Cô ấy đang tìm mình sao?
“ Hải “ thầm nghĩ, vội đứng dậy xin ra ngoài rồi chạy về phía hành lang. Thoáng thấy “ Tuyết Băng “ cuối hành lang “ Hải “chạy đến cất giọng:

  • Tuyết Băng.
  • Em đi đâu vậy?
  • Em làm gì ở đây?
“ Tuyết Băng “ giật mình rồi quay lại nhìn.

  • Em đến tìm anh.
  • Lâu quá em không thấy anh đến nhà em
Hải nhỏ nhẹ nói:

  • Anh đang trong giờ học, em nhỏ tiếng xíu
  • Mình xuống sân ngồi nha
  • Mà sao em biết trường anh học vậy?
“ Tuyết Băng “ vừa đi vừa nói giọng trách móc:

  • Anh đó. Hứa với người ta sẽ quay lại chở em đi chơi tiếp rồi mất tích không một lời nhắn gì cả.
  • Em phải tìm đến chỗ anh làm hỏi xem anh thế nào rồi người ta nói anh nghỉ làm lúc cuối năm, rồi người ta chỉ trường anh học nói em sang đây tìm anh.
  • Em tìm anh hết cả trường mất hết cả buổi sáng nay đó.
  • Mà sao em xin số điện thoại anh ở chỗ làm rồi gọi anh mà anh không nghe máy?
  • Anh giận gì em sao?
Nghe “Tuyết Băng “ nói vậy “ Hải “ vội lấy điện thoại ra xem. Điện thoại hiện lên mười cuộc gọi nhỡ. “ Hải “ lúng túng xin lỗi:

  • Anh xin lỗi. Đang trong giờ học nên anh để điện thoại im lặng nên không biết em gọi.
  • Anh không biết em muốn gặp anh đến vậy.
  • Mà giờ gần hết giờ học rồi hay là anh chở em đi đâu chơi nha, xem như anh xin lỗi em vậy. Được không?
“ Tuyết Băng “ cười nói:

  • Anh làm gì xin lỗi nhiều vậy em có trách anh đâu mà, em chỉ đùa anh chút thôi
  • Mà quên cho anh biết, em lúc trước cũng học ở trường này bởi vậy lúc ở cửa hàng người ta nói tên trường là em nhớ ngay. Chỉ không biết anh học ở khu nào thôi.
  • Em có một chỗ rất hay, rất bí mật ở trường này.
  • Trước đây mỗi lần em chán học là em thường trốn lên đấy chơi đó. Anh đi theo em, em chỉ cho nè.
Hải tròn mắt ngạc nhiên?

  • Trước đây em học ở đây vậy em lớn hơn anh sao?
  • Mà em nói lên là lên đâu vậy?
  • Đừng nói anh là em dẫn anh lên tầng thượng nha. Không được đâu nguy hiểm lắm.
  • Em không biết câu chuyện bạn nữ sinh viên trường này nhảy tầng thượng tự vẫn sao?
“ Tuyết Băng “ quay sang với đôi mắt ranh mãnh và giọng điệu thách thức:

  • Em biết. Biết rõ là đằng khác.
  • Nhưng mà chuyện đã một năm trôi qua rồi mà.
  • Người ta cấm khu A còn mình đang lên khu B đối diện mà
  • Bộ…Anh không dám lên sao? Anh… sợ Ma sao?
“ Hải “ có chút ngập ngừng nhưng vì anh là con trai trước lời thách thức như vậy anh cũng đành liều mà lên theo:

  • Anh đâu có sợ ma.
  • Anh chỉ sợ nhà trường biết được rồi phạt nặng rồi sao?
“ Tuyết Băng “ ghé sát tai nói:

  • Mình chỉ lên chút xíu thôi
  • Anh yên tâm đi
Leen đến nơi “ Tuyết Băng “ mở cánh cửa sắt khá cũ, nắm lấy tay “ Hải “ kéo lấy tay “ Hải “ ra ngoài sân thượng rồi chỉ về góc phải đầu sân nói:

  • Lúc trước em hay lên đây đứng ngắm mọi thứ ở góc bên đó
  • Anh có thấy trên đây rất yên tĩnh và thoải mái không?
“ Hải “ đứng sát bên nhìn hướng “ Tuyết Băng “ chỉ rồi nói:

  • Thật là anh học ở đây lâu vậy mà chưa bao giờ lên đây cả. Sau việc có học sinh trường nhảy tầng thượng thì hầu như mọi người càng không dám lên, đặt biệt là Khu đối diện, bên đó đang rào chắn bảo vệ rất kỹ
  • Mà khi nãy em nói em biết mà biết rất rõ chuyện đó là sao vậy?
  • Em có thể nói anh biết được không?
“ Hải “ tò mò hỏi?

“ Tuyết Băng “ im lặng giây lát như đang hồi tưởng điều gì đó rồi chậm rãi kể lại:

  • Chuyện đó em biết rất rõ là vì hôm đó em là người có mặt ở đó trước khi cô ấy nhảy xuống.
  • Hôm đó em cũng bỏ giờ học lén lên đây ngồi vẽ. Đang vẽ thì có nghe tiếng cãi nhau ở phía tòa nhà đối diện là Khu A.
  • Do là tường thành tầng thượng xây cao nửa người nên em mới ngồi xuống rồi lén nhìn xem bên kia xảy ra chuyện gì.
  • Em chỉ thấy người hai người đang hôn nhau nhưng có lẽ vì chuyện gì đó mà người con gái đó có vẻ đang cố chống cự lại. Xong người con trai đó đã “ tát “ cô gái đó rồi hai người cãi nhau rất nhiều. Mà cũng do xa và cao nên em không nghe rõ
  • Chỉ thấy được một lúc người con gái đứng lên bức tường thành rồi ôm mặt mà nhảy xuống. Còn người con trai thì lao lại nhưng không kịp sau đó liền chạy xuống rồi mọi thứ thì mọi người đã chứng kiến rồi đấy
  • Khi đấy em cũng bàng hoàng lắm. Em ngồi sập xuống rồi tự hỏi đang chứng kiến chuyện gì vậy?
  • Mãi một lúc sao định thần lại em mới lấy lại bình tĩnh rồi mới xuống được.
“ Hải “ thắc mắc hỏi?

  • Sao lúc em thấy như vậy thì dùng điện thoại quay lại?
  • Lúc chứng kiến xong mọi việc như vậy em có báo lại phía công an không?
“ Tuyết Băng “ quay sang trả lời cách thẳng thừng?

  • Em là người thích sự riêng tư và em tôn trọng chuyện riêng tư của người khác nên em không muốn quay hay chụp ảnh lại.
  • Anh có biết gia đình hai người họ lớn và quyền lực lắm không?
  • Em đã có đến nhà cô gái đó kể hết mọi chuyện giống như em kể với anh. Nhưng họ nhường như đã quá chán nản và thằng con trai đó cũng đã chết rồi.
  • Em kể cũng vô ích thôi anh à.
Những cơn gió đầu chiều Xuân thổi ngang qua hai người như đang muốn xóa bay mọi chuyện cũ. Bất chợt “ Tuyết Băng “ nhìn xuống rồi vội nói:

  • Thôi em về nhé. Xe nhà em đến rồi. Đợi lâu quá bác tài xế lại gọi cho Bố em rồi trách em nữa đó.
  • Mà anh có số điện thoại em rồi nhớ lưu đừng xóa nha.
  • Em đợi anh gọi chở em đi chơi đó nha.
  • Bye bye anh.
“ Tuyết Băng “ vừa chạy xuống vừa nói vọng trông có vẻ hấp tấp.

“ Hải “ bước xuống lầu vừa đi vừa nghĩ về chuyện “ Tuyết Băng “ vừa kể. Tất cả giống như một cuốn phim pha màu kinh dị. Bất chợt có tiếng gọi sau lưng. “ Hải “quay sang, là “ Hoàng “. Bạn thân của “ Đạt “, người được cho là nhân chứng kể lại toàn bộ lời nói của “ Đạt “ trước khi chết.

Sau cái chết của bạn mình “ Hoàng “ nhường như là một người khác. Lúc trước vì ỷ lại có “ Đạt “ chống lưng nên hắn cũng rất hung hăng, hay bắt nạt người khác. Đặt biệt là “ Hải “ vì trong mắt hai người “ Hải “chỉ là một sinh viên nghèo lại mồ côi bố mẹ nên rất hay bị sai vặt bởi hai người họ. Nhưng kể từ khi bạn hắn mất. “ Hoàng “ như trở thành một người khác. Thấy “ Hải “ đang trên tầng thượng đi xuống. “ Hoàng “ liền chạy lại nói:

  • Mày đi đâu vậy?
  • Đừng nói là mày lên tầng thượng nha
  • Mày có biết nội quy của nhà trường cấm lên trên đó không?
Trông “ Hoàng “ có vẻ bồn chồn hỏi. Hải quay sang rồi trả lời qua chuyện:

  • Tao thấy có người lên trên đó nên lên coi thử xem sao
  • May là tao lên thì không có ai
  • Mà mày hỏi tao làm gì?
  • Người như tao cũng đáng để mày để ý sao?
  • Thôi tao về không lại trễ giờ làm.
Nói rồi “ Hải “ tránh sang rồi bước vội xuống lầu, bỏ “ Hoàng “ đừng ngây người nhìn theo sau miệng lẩm bẩm:

  • Thằng này hôm nay lạ thế
  • Rõ ràng nó đang ngồi học rồi tự nhiên đứng dậy xin đi ra ngoài đến lúc hết buổi mới thấy nó bước xuống
  • Mà nó đi một mình nữa chứ.
  • “ Hải, mày đừng có che giấu điều gì đó “
“ Hải “ tỏ vẻ không quan tâm mà đi thẳng ra về.

Sau ngày hôm đó 1 tuần. Trong buổi chiều ở chỗ làm. “ Tuyết Băng “ gọi điện thoại với giọng trách móc:

  • Sao anh không chịu qua nhà em vậy?
  • Anh có điều gì khó nói sao?
“ Hải “ chợt nhớ đến lời hứa nên trả lời vội:

  • Anh xin lỗi, mấy hôm nay bận quá nên anh không kịp gọi cho em
  • Với lại anh sợ qua gặp bố mẹ em mà không lý do chính đáng là bị mắng nữa.
Bên kia giọng “ Tuyết Băng “ vui vẻ trả lời:

  • Vâng, vậy mai buổi trưa bố mẹ em đi vắng nên em có dặn cô giúp việc mở cửa cho anh nha.
  • Anh yên tâm bố mẹ em ra ngoài là đến tối khuya mới về.
“ Hải “ trả lời có vẻ dè chừng:

  • Thật không vậy?
  • Vậy mai trưa hết ca làm anh qua em một chút vậy.
Nghe “ Hải “ đồng ý giọng “ Tuyết Băng “ phấn khởi:

  • Yeah. Anh qua đây em sẽ vẽ tranh cho anh xem.
  • Chắc chắn anh sẽ ngạc nhiên trước tác phẩm của em cho xem.
  • Vậy nhé. Hẹn anh mai gặp nha
Sang ngày hôm sau “ Hải “ đến. Khi đó cả nhà cũng chỉ có mỗi “ Tuyết Băng “ và cô giúp việc. Lúc trong phòng “ Tuyết Băng “ cho “ Hải “ xem những bức tranh. Nhưng có một tranh vẽ chân dung trông khá giống “ Hải “ chỉ có điều không vẽ khuôn mặt. “ Hải “ thắc mắc:

  • Em học vẽ bao giờ mà vẽ đẹp vậy?
  • Mà sao có bức tranh kia lại không có khuôn mặt vậy?
  • Em không vẽ được sao? Hay em không muốn vẽ?
Nghe “ Hải “ hỏi “ Tuyết Băng “ im lặng đôi lúc rồi nói:

  • Đây là bức chân dung đầu tiên và cũng là duy nhất của em
  • Vốn dĩ em không mặt không phải vì em quên càng không phải em không được mà là vì…
  • Em muốn giữ khuôn mặt người em yêu ở trong lòng.
Nghe lý do không được vui cho lắm nên “ Hải “chỉ cười gượng rồi lại tránh sang chuyện khác như để “ Tuyết Băng “ không nhớ về quá khứ.

  • Ngoài vẽ ra em còn tài năng gì nữa không?
  • Anh thấy em có vẻ là người rất có tài năng lắm đó?
“ Tuyết Băng “ nghe vậy liền chạy lại tủ treo đồ lấy ra chiếc khăn choàng màu đỏ mà khoe với “ Hải “:

  • Em có quà tặng anh nè
  • Anh có thấy giống chiếc khăn anh tặng em đêm giáng sinh không?
  • Em đã tự tay đan cho anh đó
  • Anh thấy có đẹp không?
Cầm chiếc khăn trên tay ngắm nhìn một hồi. “ Hải “ không ngờ trước giờ lại có người tốt với mình rồi trả lời giọng rưng rưng:

  • Anh không tin là em lại tốt với anh như vậy
  • Anh cảm ơn em nha
  • Khăn đẹp quá. Giống với chiếc anh mua cho em quá
“ Tuyết Băng “ ôm lấy “ Hải “ rồi nói:

  • Anh là người tốt thì tất nhiên em sẽ dành những thứ tốt đẹp cho anh chứ
  • Tuy hoàn cảnh anh không được như em, nhưng em thấy được trong anh có điều gì đó đặc biệt vậy nên em luôn yêu quý anh.
Tay “ Hải “ nhẹ nắm lấy vai “ Tuyết Băng “ giọng khẽ nói:

  • Anh lúc nào cũng cố gắng gấp đôi người khác chỉ để sau này có một cuộc sống tốt đẹp.
  • Anh đã nổ lực rất nhiều nhưng anh lại đang sợ sự nổ lực đó quá dài, quá lâu đến khi anh đạt được thành công thì anh lại mất đi những thứ anh rất yêu.
“ Tuyết Băng “ ngẩn đầu vẻ hoang mang?

  • Anh nói vậy là sao? Em chưa hiểu mấy
  • Sao lại nổ lực thành công mà lại mất đi những thứ anh yêu?
  • Là sao vậy nhỉ?
“ Hải “ nhìn im lặng một lúc rồi cười nói:

  • À… ừ
  • Anh đang cố gắng để được học bổng có điều…
  • Nếu như anh có được anh lại phải sang nước ngoài
  • Mà nếu như vậy thì anh sẽ không gặp được em nữa
  • Mà như vậy em lại phải một mình ở đây sao?
  • Bởi vậy nên anh mới hay phân vân.
“ Tuyết Băng “ nhìn ra hướng cửa sổ rồi trả lời:

  • Em không sao mà.
  • Dù sao em cũng quen với cuộc sống này lâu rồi.
  • Giờ có đợi thêm mấy năm nữa cũng không sao đâu.
  • Anh lo cho bản thân anh đi. Không chừng qua đó anh lại gặp người khác tốt và xinh đẹp hơn em rồi lại bỏ em ở đây
  • Lúc đó chắc em sẽ “ CHẾT “ già ở đây luôn đó
“ Hải “ cười rồi nói:

  • Anh sẽ không bỏ quên công chúa tuyết của anh đâu.
  • Làm gì thì nhất định Giáng sinh năm sau anh cũng sẽ cùng em đón Sinh Nhật mà.
“ Tuyết Băng “ mắt long lanh cười rồi ôm chặt lấy “ Hải “:

  • Anh nói thì phải nhớ giữ lời đó.
  • Đừng để em phải thất vọng nữa nha.
“ Hải “ khẽ hôn lên má “ Tuyết Băng “ thay câu trả.

Chiều dần buông gió nhẹ thổi bay qua ô cửa sổ trong căn phòng thường ngày chỉ có màu u ám. Nay đã tươi sáng hơn và đâu đó tiếng cười vui vẻ.

Đến một ngày vào một buổi chiều khi “ Hải “đang ở bãi xe của trường thì có một người đàn ông đến gặp:

  • Chào anh.
  • Anh có phải là Hải không?
  • Ông chủ tôi muốn gặp anh. Ông ta đang ngồi trong xe, anh mau vào trong gặp ông ta để trao đổi một số vấn đề.
  • Được không?
“ Hải “ nhìn lướt qua người đàn ông và nhìn về phía chiếc xe đang đỗ phía ngoài cổng. Thầm nghĩ:

  • Sao hôm nay lại có người lạ đến gặp mình
  • Trông người này ăn mặc khá lịch sự và điều đặc biệt là người trong xe là ai? Tại sao lại muốn gặp mình
  • Mà sao chiếc xe trông khá quen, hình như có gặp ở đâu rồi thì phải
Thấy “ Hải “ có vẻ dè chừng. Người đàn ông ấy vội lên tiếng:

  • Anh yên tâm ông chủ tôi và anh đã từng gặp nhau rồi.
  • Gặp nhau thì anh sẽ biết
  • Bây giờ mau lên xe đi, đừng để ông chủ phải đợi lâu, ông ta là người không có tính kiên nhẫn lâu đâu
Nói rồi người đàn ông quay mặt đi về chiếc xe. “ Hải “ thấy vậy cũng đi theo sau phần vì muốn biết mình đang gặp phải chuyện gì, phần vì tò mò ông chủ mà người đàn ông đó nói là ai?

Ngồi vào trong xe “ Hải “ nhận ra ông chủ người mà người đàn ông kia nói đến là người chồng đi cùng với vợ của mình đã đến nhờ cậu tặng quà Giáng Sinh. Nói chính xác là bố của “ Tuyết Băng “. “ Hải “ rụt rè ngồi kế bên. Cảm giác lo sợ bao trùm lấy “ Hải “ khiến trán lấm tấm mồ hôi. Bố “ Tuyết Băng “ bắt đầu mở lời:

  • Chào cậu. Tôi là bố của Tuyết Băng.
  • Tôi tên Danh. Cậu gọi tôi là “ Bác Danh “ cũng được.
“ Hải “ cười gượng rồi trả lời giọng nhỏ nhẹ trong lo lắng:

  • Dạ vâng. Bác
  • Bác tìm cháu có việc gì không ạ?
Ông Danh châu mày nhìn” Hải “ rồi nói:

  • Tôi có nghe giúp việc nhà tôi nói cậu hay sang nhà tôi gặp con gái tôi lắm đúng không?
  • Tôi chỉ nhờ cậu đúng một lần tặng quà cho nó vậy mà cậu lại dựa vào cơ hội đó mà tán tỉnh con gái tôi sao?
  • Xem ra cậu không biết xem lại bản thân mình?
  • Cậu xem hoàn cảnh của cậu và Tuyết Băng con gái tôi có phù hợp với nhau không?
  • Còn nữa. Cậu nghĩ cậu quen được con gái tôi sao? Hay là cậu có âm mưu gì?
Nghe ông Danh nói vậy “ Hải “cảm thấy vừa tức vừa buồn trong lòng, suy nghĩ hồi lâu “ Hải “ liền nói:

  • Thưa bác. Cháu thật sự chẳng có ý gì xấu đối với Tuyết Băng cả.
  • Thật sự thì trong lần đầu gặp cháu vì là ngày Giáng Sinh cũng là ngày Sinh Nhật của Tuyết Băng nên cháu đã không đành lòng từ chối đưa em ấy đi chơi. Nhưng vì do tiếp xúc quá nhiều nên hai đứa mới có tình cảm.
  • Thật sự cháu không có âm mưu gì cả
  • Cháu biết hoàn cảnh của mình không thể nào xứng đáng với Tuyết Băng. Nhưng cháu sẽ cố gắng sẽ có tương lai tốt đẹp hơn.
  • Mong Bác hiểu cho Cháu.
Ông Danh nhết nhép lên cười rồi cúi người về phía “ Hải “ chậm rãi nói:

  • Nghe nói cậu chuẩn bị sang nước ngoài du học. Để xem khi cả hai xa nhau như vậy thì tình cảm sẽ được bao lâu.
  • Còn nữa…
  • Có bao giờ cậu nghĩ “Tuyết Băng” giống “ Hiền “. Người mà cậu cũng đã từng một thời gian yêu nhau nhưng cũng vì hoàn cảnh nghèo khổ của cậu mà khiến hai người không đến được với nhau để rồi người yêu cậu phải tự vẫn chết không?
  • Cậu nên tránh xa Tuyết Băng ra.
  • Điều đó tốt cho cậu thôi.
“ Hải “ nghe đến đó thì lòng chợt đau thắt lại. Trong đầu đặt ra rất nhiều câu hỏi?

  • Tại sao hoàn cảnh của anh làm anh đau khổ đến như vậy?
  • “ Tuyết Băng “ và “ Hiền “ có liên quan gì đến nhau?
  • Tại sao” Hải “ lại phải tranh xa “ Tuyết Băng “?
  • Và tại sao ông Danh lại biết nhiều điều đến như vậy?
Sau vài phút trầm lặng “ Hải “ nói:

  • Đúng thật trước đây cháu có yêu một người và do hoàn cảnh cháu không xứng với người đó nên đã bị ngăn cản rất nhiều
  • Ngày mà cô ấy mất cháu là người chứng kiến hết tất cả. Nhìn thấy xác người mình yêu nằm đó cháu đã không tin vào mắt mình nữa. Nhưng khi đó người gây ra cái chết cho cô ấy không phải do cháu.
  • Cháu đã tự dằn vặt bản thân mình suốt cả năm và cố gắng lắm cháu mới thoát ra được
  • Hiện giờ cháu chỉ toàn tâm toàn ý với “ Tuyết Băng “.
  • Mong bác hãy hiểu và nhìn thấy sự cố gắng của cháu.
Ông Danh lạnh lùng đáp:

  • Vô ích
“ Hải “ bước ra khỏi xe quay đầu đi về phía sân trường. Bất chợt người thanh niên kia chạy theo hỏi:

  • Anh có tin vào chuyện tâm linh chứ
  • Ý tôi là anh có tin trên đời này có MA không?
“ Hải “chỉ im lặng rồi bỏ đi. Nhưng bước chân có vẻ nặng nề hơn. Việc bây giờ không phải” Hải “ tin hay không mà quan trọng hiện giờ phải cố gắng nổ lực để thoát khỏi hoàn cảnh đã làm mình phải chịu thiệt thòi, vì nó mà “ Hải “ đã mất đi người yêu và bây giờ sắp phải mất đi “ Tuyết Băng “.

Khoảng một thời gian sau trước ngày “ Hải “ lên máy bay một tháng.Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng bỗng nhiên “ Hải “ không còn liên lạc hay gặp “ Tuyết Băng “ nữa. Dù cho có gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin cũng không liên lạc được và nhiều ngày liên tiếp đứng trước cổng nhà “ Hải “cũng không gặp được.

Bỗng một hôm cách vào ngày trước khi “ Hải ” đi, người thanh niên cấp dưới của ông Danh đến gặp Hải và đưa cho “ Hải “ một lá thư kèm lời nhắn:

  • Đây là toàn bộ câu chuyện từ trước đến giờ mà cô Tuyết Băng muốn nói anh.
  • Mong anh hãy đọc và hiểu.
  • Mong anh hãy giữ bình tĩnh.
Tối hôm đó “ Hải “ ngồi lặng lẽ nơi góc bàn và đọc lá thư. Trong thư viết:

  • “ Anh “ Hải “. Xin lỗi anh vì đã không liên lạc cho anh trong suốt thời gian qua. Chắc hẳn anh giận và không hiểu chuyện gì đang diễn ra đúng không? Em sẽ kể hết mọi chuyện cho anh nghe một lần nữa. Thật ra em còn có một cái tên khác nữa. Đó là “ Hiền “. Phải! Em là cô gái đã nhảy từ tầng thượng của trường mà tự sát.
Đọc đến đây “ Hải “ bỗng lạnh sống lưng. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên khuôn mặt. “ Hải “ sợ hãi, tay run run cầm lá thư lật qua mặt sau mà đọc tiếp:

  • Thật sự những điều em kể với anh trên tầng thượng là thật. Chính “ Đạt “ là người cưỡng hiếp em và em vì quá tủi nhục nên đã tự vẫn. Mọi người vẫn thường nghĩ em và hắn là một cặp xứng đôi với nhau. Nhưng đâu ai biết là anh và em vốn dĩ đã để ý và thích nhau rồi chứ. Bố em vì không muốn em quen anh vì hoàn cảnh anh khasc biệt so với em nên ra sức nhờ người khác ngăn cản anh và em quen anh. Đã nhiều lần em vì anh mà cãi nhau với gia đình và cũng nhiều lần em có ý tự vẫn vì chuyện tình cảm của chúng ta. Rồi phát hiện và ngăn cản kịp thời. Đã nhiều lần gia đình em và gia đình hắn ép buộc em phải quen hắn nên đã đe dọa đến cuộc sống của anh nên vì vậy nên em đành đồng ý chỉ để anh được bình yên.
  • Phải thật sự em đã chết. Nhưng vì tình yêu em dành cho anh quá lớn nên em không thể bỏ mặc anh được. Vì muốn gặp anh nên em mới bảo gia đình đến gặp anh để thuê anh đến tặng quà. Vì muốn gặp anh nên em đã trở thành “ hồn ma “ chỉ để yêu anh thêm một lần nữa. Thế rồi em cũng chẳng muốn giấu anh thêm nữa nên em mới nhờ bố em đến gặp anh để kể hết anh nghe. Nhưng vì bố em là người hay nghi ngờ nên đã không nói ra mà chỉ hỏi anh một vài câu rồi bỏ đi.
  • Em xin lỗi vì đã biến đổi thành hình dạng khác để anh không thể nhận ra và cũng vì vậy em mới có thể yêu anh thêm lần nữa. Em mong khi anh sang bên nước ngoài sẽ thành công và cũng có thể tìm một người khác xứng đáng hơn em. Vĩnh biệt anh.
Đọc xong bức thư trong lòng “ Hải “ có cảm giác vừa đau lại vừa sợ. Cảm giác như “ Tuyết Băng “ đang hiện diện xung quanh, bất giác một con gió lạnh lùa qua khung cửa khiến da tay “ Hải “ nổi lên. “ Hải “ bất giác nhìn về phía đèn đường nơi cuối ngõ. Một bóng dáng người con gái với mái tóc đen dài đang đứng đó hướng về phía cửa. “ Hải “ tái mặt đưa đóng cửa lại, tay “ Hải “ theo bản năng cầm điện thoại lên định gọi bạn để cầu cứu, thế rồi hoảng sợ vì trong màn hình phần tin nhắn, những tin nhắn mà “ Hải “ gửi cho “ Tuyết Băng “ những ngày qua đều không đọc được nay đã hiện lên chữ “ đã xem “. “ Hải” ném điện thoại sang một bên nằm trên giường và trùm chăn che kín hết người. Được khoảng ba mươi phút sau do không chịu được nóng và ngộp “ Hải “ choàng ngồi dậy và dần lấy lại bình tĩnh. Tối đó “ Hải “ nằm trằn trọc suy nghĩ suốt cả đêm. Cảm xúc bị lẫn lộn bởi nhiều thứ, phần vì yêu phần vì cảm thấy sợ hãi vì hóa ra hơn nửa năm nay “ Hải “ đã yêu một “ hồn ma “. Thế nhưng hồn ma ấy đã từng là người “ Hải “ rất yêu và vì “ Hải “ nên đã phải hi sinh tình yêu của mình để rồi bị cưỡng bức và chết một cách quá đau đớn, và cũng chính vì yêu “ Hải “ nên đã trở về với hình dạng khác cùng tình yêu bấy lâu nay mà đến với Hải một lần nữa. Vậy rồi “ Tuyết Băng “ hay “ Hiền “ mới thật sự là tên thật của cô ấy? Vậy khi đến nhà nhiều lần như vậy không ai nói “ Hải ” biết rằng “ Tuyết Băng “đã mất? Bỗng” Hải “ chợt nhớ đến chi tiết đó là “ Bức chân dung không có khuôn mặt “. “ Hải “ bỗng hiểu ra rằng nếu một người vẽ hãy đẹp như “ Tuyết Băng “ thì việc vẽ khuôn mặt là một điều quá dễ dàng chỉ có thể là “ Tuyết Băng “ không muốn cho biết người trong tranh là “ Hải “ nên đã cố tình không vẽ và giả vờ tránh né khi hỏi đến. Hiểu ra được điều đó “ Hải “ cảm thấy không còn sợ hãi nữa thay vào đó “ Hải “ cảm thấy thương cho “ Tuyết Băng “nhiều hơn. Vì yêu mà phải chịu thiệt, vì yêu mà phải chịu sự trách móc của gia đình và vì yêu mà phải quen một tên khốn nạn để rồi phải tự vẫn cũng vì yêu. Lòng “ Hải “ xót xa tận cùng. Giá mà “ Hải “ biết được “ Hải “sẽ căn ngăn kịp lúc để “ Tuyết Băng “ không phải chết đau đớn và tủi nhục như vậy. Trong góc phòng “ Hải “ khóc vì giờ đây tình yêu của “ Hải “đã không còn nữa, người “ Hải “ yêu giờ đã thật sự không còn nữa. “ Hải “ khóc và thầm hỏi tại sao số phận mình lại bi ai đến vậy, tại sao ai cũng vì mình mà phải bỏ mạng như vậy. Chẳng lẽ cả đời này ” Hải “ phải sống trong cô độc mãi sao? Bao nhiêu cố gắng nỗ lực để rồi nhận về những mất mác sao? Tự đặt câu hỏi cho bản thân mình “ Hải “ hỏi bản thân rằng “ Liệu sau này mình có được hạnh phúc không khi mà hai người anh dành cả tình cảm đều cùng một người và phải bỏ mạng vì mình thì Hải có thể đến với ai khác được không? Vô thức anh chìm giấc ngủ….

Sáng hôm sau “ Hải “ rời khỏi nhà đến sân bay. Để lại quá khứ sang một bên “ Hải “ quyết tâm thực hiện việc học tập thật tốt và cũng sẽ thực hiện lời hứa với “ Tuyết Băng “.

Sáu tháng trôi qua…

Ngày 24/12 (Giáng Sinh năm…) 18h00’

Chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại trước cổng căn biệt thự màu trắng. Cánh cổng màu đen rộng lớn với 2 cột đèn hai bên đang. Bác tài quay xuống nói đùa:

  • Chàng trai, cậu ở đây sao?
  • Nhà cậu có cần tài xế riêng không?
  • Tôi năm nay đã hơn 20 năm lái xe rồi mà chưa bao giờ gặp ngôi biệt thự nào đẹp đến như này hết.
Bên trong xe chàng trai cũng cười rồi nói lại:

  • Cháu chỉ đến gặp bạn thôi chứ không phải ở đây đâu bác.
Nói rồi chàng trai ấy bước xuống xe. Quay vào trong biệt thư nhìn quanh rồi bấm chuông cửa. Bên cổng chiếc loa phát ra tiếng của người giúp việc bên trong nhà:

  • Ai vậy?
  • Giờ này tối rồi không có ông bà chủ ở nhà nên có việc thì mai liên lạc lại
Chàng trai nhẹ nhàng trả lời:

  • Cháu đây.
  • Cháu là “ Hải “ đây
  • Cháu có hứa với Tuyết Băng hôm nay sẽ đến đón Giáng Sinh và Sinh Nhật.
  • Cô mở cửa giúp cháu với.
Cánh cửa dần mở ra. “ Hải “ không do dự mà bước vào trong trên tay còn cầm theo chiếc choàng màu đỏ. Gặp cô giúp việc “ Hải “ vui vẻ chào hỏi:

  • Chào cô hôm nay giáng sinh cháu đến chơi với Tuyết Băng
  • Cô cho cháu lên phòng Gặp Tuyết Băng nhé
Cô giúp việc vẻ mặt vừa hoang mang vừa so hãi nói với “ Hải “:

  • Bộ cậu không biết gì sao?
  • Không ai nói cậu biết là cô chủ ở đây mất lâu rồi hả?
  • Sao cậu cứ đến đây hoài vậy?
  • Cậu có biết mỗi lần cậu qua đây rồi lên trên đó tôi ở dưới này cứ lâu lâu nghe cậu cứ cười nói một mình mãi mà cảm thấy kinh sợ không?
  • Bộ cậu không thấy sợ hả?
“ Hải “ cười gượng rồi nói:

  • Không sao đâu cô.
  • Thực ra cháu đã phát hiện ra mộ cô ấy trong ngày đầu làm người tặng quà cho cô ấy rồi.
  • Lúc cháu xuống lấy nước và khăn ấm cháu có đi nhầm xuống phía sau nhà và thấy, chỉ có điều trên mộ không phải tên Tuyết Băng nên cháu cũng không nghi ngờ gì.
  • Mãi sau này cháu gặp trợ lý của ông chủ đây, cháu mới hiểu ra mọi chuyện
  • Dù sao cả hai tên đều cùng một người thì cũng là người cháu yêu mà.
  • Hôm nay là Giáng Sinh cũng là Sinh Nhật Tuyết Băng cháu có hứa đến chơi thì cháu sẽ đến.
  • Nhưng hôm nay là ngày cuối cháu đến rồi cô có thể cho cháu ra sau mộ Tuyết Băng được không?
Cô giúp việc chỉ tay về phía cuối đường trong sân rồi nói:

  • Cậu cứ đi theo đường này rẽ về trái.
  • Mộ cô chủ nằm kế bên cây táo to đó.
“ Hải “ vội cảm ơn cô giúp việc rồi đi thẳng xuống dưới. Trong lòng “ Hải “ cảm thấy nôn nao giống như ngày đầu đến tặng quà Giáng Sinh cho “ Tuyết Băng “ vậy.

Ngôi mộ được sơn một màu trắng phía trên mái có treo ngọn đèn vàng và được đặt bên cạnh cây táo rất to. Phần tán cây dài ra như che lấy ngôi mộ. Khi trời tối đèn được mở lên chiếu sáng tấm bia mộ có khắc tên. Thế nhưng mộ khắc tên “ Hiền “.

Đứng trước mộ “ Hải “ lấy trong túi áo khoát ra chiếc khăn nhẹ lau bức di ảnh của “ Tuyết Băng “. Những chiếc lá cây rơi đầy trên mộ được “ Hải “ nhặt hết. Được một lúc khi dọn dẹp xong mọi thứ. “ Hải “ lại lấy ra trong túi áo lá thư mà “ Tuyết Băng “ gửi. Đọc lá thư lần cuối rồi bật lửa đốt nó đi. Ngắm nhìn bức di ảnh một lúc im lặng. “ Hải “ tựa lưng vào bên ngôi mộ nhắm mắt lại. Một con gió lạnh cuối đông nhẹ thổi qua người, bất giác “ Hải “ cảm giác như “ Tuyết Băng “ đang ở ngay bên cạnh mình. “ Hải “ khẽ cười rồi nói:

  • Chào em: vậy là đã được một năm kể từ khi chúng ta gặp nhau rồi.
  • Trong năm qua anh đã rất vui khi được quen biết em, rất hạnh phúc khi biết em có tình cảm với anh. Anh cũng rất yêu em
  • Cảm ơn em vì những điều em đã làm cho anh
  • Trong những ngày anh ở bên nước ngoài anh đã rất cố gắng và đạt những điều anh mong muốn. Chỉ có mỗi một việc anh không làm được đó là quên được em. Thật sự anh không thể từ bỏ được, quên đi được người anh yêu nhất. Anh chỉ là trẻ mồ côi thế nhưng vì yêu anh mà em lại từ bỏ cuộc sống để anh cũng chỉ mãi là người cô đơn. Anh luôn cảm thấy dằn vặt, cắn rứt bản thân mình mỗi khi nghĩ về em. Anh hiểu ra cho dù bản thân sau này có thành công, thậm chí trở thành một người giàu có đến cỡ nào đi nữa thì lương tâm anh, lòng dạ bên trong anh cũng không thể an bình khi mà người yêu anh đã phải hi sinh cả mạng sống của mình để đổi lấy cuộc sống bình yên cho anh chứ.
  • Hôm nay là Giáng Sinh cũng là Sinh Nhật em. Anh đã đến chơi với em như những gì đã hứa và anh đã quyết định từ mai anh sẽ không đến nữa. Em còn nhớ chiếc khăn choàng em tặng cho anh không? Anh có mang theo đây. Và anh sẽ đi theo em.
Đoạn “ Hải “ đứng trên ngôi mộ, lấy chiếc khăn choàng ra ném qua nhánh cây. Tạo thành một nút thắt. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn như đang cố ngăn cản. Nhưng “ Hải “ không quan tâm điều đó. ” Hải “ bắt đầu khóc trong tuyệt vọng:

  • Anh xin lỗi vì đã không thực hiện như lời em nói rằng sẽ tìm ai khác tốt hơn
  • Làm sao anh có thể tìm được ai khác khi người anh yêu nhất lại mất đi chứ
  • Anh đâu phải là kẻ vô tâm mà phải vui vẻ tìm ai khác trong khi chính người mình yêu nhất lại bỏ mạng vì cuộc sống của mình chứ
  • Anh sai rồi.
  • Đúng ra anh phải biết chuyện sớm hơn.
  • Đúng ra anh phải đấu tranh cho tình yêu của mình thì giờ đây chúng ta không phải kết thúc như này
  • Anh xin lỗi.
  • Bây giờ anh sẽ theo em. Chúng ta sẽ lại được gặp nhau và không ai có thể chia cắt chúng ta nữa. Không còn đau đớn nữa. Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc.
  • Tuyết Băng! Anh yêu em.
Trong đêm tối một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn biệt thư. Gió lùa qua những tán cây tạo ra âm thanh xào xoạt. Vài cành cây bị gió thổi gãy lâu lâu tạo ra tiếng răn rắc khô khan rợn người.

“ Hải “ ở đó. Thân thể đun đưa theo gió. Tay buông xuông, mắt nhắm nghiền và trên khóe môi nó nụ cười mãn nguyện.

Khoảng một tiếng sau “ Hải “ mất. Cô giúp việc cảm thấy là khi mà đã khuya rồi mà không thấy “ Hải “ ra về, cũng không nghe tiếng động gì phía sau cả nên ra sau và xuýt ngất vì thấy “ Hải “ treo cổ ngay bên cạnh mộ “ Tuyết Băng “.

Sang hôm sau vợ chồng ông Danh đã chôn cất “ Hải “. Mộ “ Hải “ được đặt bên cạnh “ Tuyết Băng “.

Sau khi chôn cất xong vợ ông Danh bỏ vào nhà biểu cảm khó chịu như đang phải gánh phải phiền phức của người khác. Bà còn quay sang ông nói:

  • Chết đâu không chết lại đến nhà này chết. Đúng là phiền phức thật.
  • Chuyện xong rồi ông mau vào nhà nghỉ ngơi đi. Trời cũng dần tối rồi ngoài này lạnh lắm.
Ông Danh chỉ liếc nhìn một cái rồi quay sang nói giọng ậm ờ:

  • Bà không khỏe thì lên nhà trước đi.
  • Tôi ở lại đây một lát nữa vào sau.
Thoáng thấy bóng vợ mình khuất vô trong nhà ông Danh lúc đó bắt đầu quỳ xập xuống giữa hai ngôi mộ, vừa khóc ông vừa thổ lộ kể lại hết tất cả mọi chuyện mà trong suốt bao nhiêu năm qua ông đã cố chôn giấu:

  • Bố xin lỗi con gái
  • Thực ra con không phải là con gái của mẹ con. Hôm nay trước bia mộ hai đứa bố xin kể lại tất cả mọi chuyện. Mong hai đứa hãy tha lỗi cho bố
  • Câu chuyện xảy ra cách đây hai mươi đâu về trước. Khi đó vợ của bố có mang thai nhưng vì thói nghiện rượu của bà ta mà làm ảnh hưởng đến đứa bé nên khi sinh ra đứa bé ấy đã mất. Khi đó bố vì không muốn cho bà ta biết sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bố vì công ty mà bố đang đảm nhận là chi nhánh của ông ngoại ( bố của bà ta )
  • Trong khi đó mẹ của con khi đó là tình nhân mà bố đem lòng yêu mến và cũng vì cuộc tình trong bóng tối đó mẹ con đã mang thai cho con và cũng vì sinh con vào đúng ngày giáng sinh nên mẹ con mới đặt tên con là “ Tuyết Băng “. Khi sinh ra con phần vì trong những lần lẫn trốn khỏi vợ của bố mà không được chăm sóc kỹ lưỡng, phần vì lúc sinh con ra tại trạm xá nên bác sĩ nơi đó chưa đủ khả năng để mẹ con mất máu quá nhiều nên mới mất đi.
  • Lúc đó bố đã bỏ đi đứa con chính thống của mình mà đem con thay thế vào và đặt tiên con là “ Hiền “. Còn cái tên “ Tuyết Băng “ do mẹ con đặt trước lúc mất bố chỉ dám gọi khi con ở nhà thôi.
  • Sỡ dĩ bố không cho hai đứa đến với nhau là vì ba mẹ của Hải từng là nhân viên của bố nhưng vì thói trăng hoa của bố đã từng gạ gẫm mẹ Hải mà không được nên bố cho hai người nghỉ việc. Sau này khi biết được do nghỉ việc ở công ty nên hai người khó khăn trong việc kiếm việc làm và phải mất do đi làm ăn xa. Lúc biết được việc đó bố đã đến nhà Hải và hứa với bà của Hải sẽ chu cấp cho Hải cho đến khi Hải trưởng thành và đi làm. Thực ra chẳng có học bổng nào cả mà số tiền đó do bố đưa ra cho nhà trường để làm học bổng cho Hải với mục địch không cho Hải tiếp xúc với con.
  • Nào ngờ bố không tin được là tình cảm hai đứa lớn đến như vậy. Vì tình yêu mà hai đứa sẵn sàng hi sinh cho nhau kể cả mạng sống của mình
  • Bố sai rồi
  • Bố hối hận lắm
  • Tất cả là do bố.
Nói rồi ông Danh quỳ xuống khóc trong đau đớn. Ngoài trời những cơn gió lạnh thổi qua những tán cây bầu trời đen tĩnh mịt. Ông khóc rồi ngất đi lúc nào không hay.

Đêm hôm ấy 25/12 trời cuối đông. Mọi người ai cũng vui vẻ ấm áp bên gia đình và người yêu. Bên trong những khung cửa tiếng cười nói rộn ràng.

Đâu đó người ta thấy thấp thoáng một đôi tình nhân chở nhau trên chiếc xe đạp đã cũ. Cô gái ngồi phía sau mặc một chiếc váy trắng với mái tóc đen dài cùng làn da trắng sáng trong như hoa tuyết. Chàng trai thì mặc quần tây cùng áo sơmi trắng cùng chiếc áo khoát đã cũ. Trên người họ khoát một đôi khăn choàng cổ màu đỏ.

Cô gái ngồi phía sau nhẹ vòng tay ôm chàng trai rồi nỡ nụ cười và nói:

  • Anh này…
  • Giáng sinh năm nay đẹp quá
  • Vậy là cuối cùng mình cũng được ở bên nhau mãi mãi rồi.
Chàng trai quay đầu xuống cười rồi nói:

  • Tất nhiên anh sẽ không để mất em thêm lần nào nữa đâu.
  • Chúc em Giáng Sinh cùng Sinh Nhật vui vẻ nha.
  • Tuyết Băng.


XXI
 
Từ khóa Từ khóa
giáng sinh mái tóc đen sinh nhật tuyết băng
  • Like
Reactions: Vanhoctre
441
1
2
Trả lời
Tác phẩm của bạn nhiều hội thoại quá. Không những vậy, hội thoại lại dài và trình bày (ghạch đầu dòng) không đúng.
 
  • Like
Reactions: Trung Hải.XXI
Tác phẩm của bạn nhiều hội thoại quá. Không những vậy, hội thoại lại dài và trình bày (ghạch đầu dòng) không đúng.
VanhoctreDo là lần đầu tiên mình viết nên không biết phải trình bày như thế nào. Chỉ có thể trình bày theo ý của mình thôi nên có thể không đúng. Mong là sau này sẽ tìm hiểu kỹ hơn. Cảm ơn góp ý của bạn
 
  • Like
Reactions: Vanhoctre

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.