sáng tác Hồi ức của cây phong lữ

sáng tác  Hồi ức của cây phong lữ

Hoi-uc-cay-phong-lu.jpg

(Nguồn ảnh: Internet)

Sau khi đến Boston, tôi bắt đầu nghe nhạc của Mel Torme. Những bản mà Phong Lữ từng nghe. Buổi chiều, quay hình ở trường đại học MIT, từ chối lời mời rủ rê của đồng nghiệp, tôi về khách sạn, cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm sực. Một bên tai đeo headphone. Tôi nghe lại những bài mà anh đã nghe, càng nghe càng thấy trái tim mình trống trải. Phong Lữ là hồi ức đau buồn của tôi.

Boston vào mùa tuyết rơi. Tôi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài khung cửa. Mưa và tuyết đan xen, càng lúc càng nhiều. Từ hồi trưa, tuyết đã bắt đầu rơi đến tận bây giờ, là nửa khuya, tuyết dường như rơi dày hơn kèm theo gió lớn. Từng hạt tấp vào cửa sổ. Cánh cửa tôi mở hé, ướt cả tấm rèm màu hồng phấn. Tôi mở nhạc suốt đêm, không chợp mắt được chút nào. Vì tôi sợ khi tôi thiếp đi vào giấc mộng, tôi sẽ mơ thấy anh. Không biết bao lần, tôi mơ thấy anh hiện về ngồi ở đầu giường, vuốt tóc tôi.

Thứ duy nhất mà anh để lại trước khi ra đi là chậu hoa phong lữ thắm tươi. Anh dặn hãy chăm sóc chậu hoa thật tốt và cẩn thận, nhìn thấy nó như có anh kề bên. Anh nói hoa phong lữ mang ý nghĩa là sự ‘ưu ái’. Vì em là cô gái đặc biệt và vì anh tin tưởng em nên anh mới giao tâm huyết cả đời anh cho em, nhớ đừng làm anh thất vọng nhé. Điều mà anh nói đến là quyển sổ anh ghi chép tỉ mỉ về cách trồng và chăm sóc các loài hoa trên thế giới, hẳn nhiên trong đó có hoa phong lữ, loài hoa mà cả tôi và anh đều yêu thích. Chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm về loài hoa này.

Vụ tai nạn vào mùa xuân nửa năm trước đã cướp đi tuổi trẻ của anh. Tôi đau lòng, suy sụp cả tinh thần. Gia đình mất anh. Bạn bè đều thương tiếc cho một người tài hoa như anh. Cửa hàng hoa Chuông Gió trên con phố trồng nhiều cây xanh anh vừa mới thành lập, chưa đi vào hoạt động nay đã phải đóng cửa. Trước khi nhắm mắt, anh siết chặt tay tôi, dặn tôi phải trông coi cửa hàng và hãy đưa nó ngày một đi lên dù kiến thức về hoa tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi hứa với anh nhưng tôi không làm được. Vì mỗi lần đến Chuông Gió, bao kỷ niệm lại trôi về như sóng cuộn khiến tôi không sao cầm được dòng nước mắt. Từng góc nhỏ, từng cánh hoa, từng chiếc lá đều ghi dấu hình ảnh về anh. Và tôi trốn chạy. Mượn cớ công tác, tôi ra nước ngoài thường xuyên, rời xa thành phố chỉ gợi lên bao nỗi buồn. Mỹ là đất nước thứ năm mà tôi đặt chân đến.

Gió nổi lên, tấm rèm bay phần phật. Có hạt tuyết rơi vào căn phòng đậu trên chiếc ấm trà sực nức mùi thơm. Bất cứ nơi nào tôi đến, trời cũng lạnh buốt. Tâm hồn trống vắng. Tôi bật dậy, mở ngăn kéo lấy ra quyển sổ về những loài hoa của Phong Lữ. Từng câu từng chữ khiến mắt tôi nhòe đi. Khuôn mặt mờ nhạt của anh thấp thoáng sau những hàng chữ thẳng tắp. Anh từ bỏ tấm vé vào một trường đại học danh tiếng ở Úc để ở lại thành phố bé tí hon này nghiên cứu về hoa cỏ. Ba anh phản đối, anh không quan tâm. Bạn bè, thầy cô khuyên can, anh bỏ ngoài tai. Anh muốn làm những việc mà anh thật sự yêu thích. Duy chỉ có mình tôi là ủng hộ cho quyết định của anh.

Mùa thu đầu tiên chúng tôi quen nhau, anh chở tôi trên chiếc xe đạp lùng sục khắp các cửa hàng hoa chỉ để tìm mua hạt giống của hoa phong lữ. Đi mệt mỏi cả nửa ngày trời, tay chân rã rời, cuối cùng anh cũng mua được. Chúng tôi dựng xe bên cạnh, ngồi trên bậc tam cấp của nhà hát lớn, thở hổn hển. Anh nâng niu lọ thủy tinh có chứa đựng hạt giống của hoa phong lữ, cười sung sướng. Chưa bao giờ tôi thấy anh cười nhiều như thế. Nụ cười đó còn sáng hơn cả những cánh hoa màu đỏ thẫm kia. Tôi nhìn bầu trời qua kẽ tay, cảm giác như từng mảng trời, từng áng mây chạm vào tay mình, âm ấm, lành lạnh. Anh tin tưởng tôi, đặt luôn cả ước mơ của anh vào tay tôi vậy mà đến phút cuối, tôi đã phụ sự ủy thác của anh…

Tôi ôm cuốn sổ vào lòng, ngủ thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay. Tiếng gõ cửa phòng dồn dập làm tôi tỉnh giấc. Đã hơn bảy giờ. Nắng lên cao, nhảy nhót trên mái hiên. Tôi thò tay ra khỏi ô cửa, vẫn còn hơi lạnh của cơn mưa tuyết đêm qua. Cô bạn đồng nghiệp giục tôi thay quần áo. Tôi mới sực nhớ hôm nay là ngày cuối cùng để quay phóng sự “Sắc hoa bốn phương”. Tôi quyết chí đến Boston vì nơi đây rất thích hợp để quay phóng sự này mặc cho giám đốc đài truyền hình kịch liệt phản đối. Nhưng họ không làm khó được tôi vì tôi là biên tập viên xuất sắc nhất. Chuyên mục “Cà phê và cuộc sống” do tôi đảm nhiệm về nội dung lẫn hình thức phát sóng cuối mỗi tuần nhận được rất nhiều lời khen từ phía bạn đọc trên đài. Không kịp ăn sáng, tôi nhanh chóng đến đoàn phóng sự. Chị trưởng nhóm khó tính, chỉ cần trễ một phút, chị ta sẽ lập tức diễn bài diễn thuyết dài cả tiếng đồng hồ. Rất may tôi đã đến đúng giờ.

Sau khi quay xong, tôi vác máy ảnh đi dạo khắp nơi. Tôi chụp khá nhiều về hoa nhưng không biết tên của chúng. Nếu có Phong Lữ ở ngay đây, chắc chắn anh sẽ nói cho tôi biết về nguồn gốc và ý nghĩa của các loài hoa ấy. Nhưng anh đã đi đến một nơi rất xa. Tôi tự hỏi ở thành phố này có hoa phong lữ hay không. Tôi đi tìm, tìm hoài vẫn không thấy. Tôi chỉ có thể tìm anh trong ký ức mà thôi. Chậu hoa phong lữ, kỷ vật duy nhất mà anh tặng, tôi vứt ở cửa hàng không bàn tay vun đắp giờ chắc đã khô héo.

Ngày hôm sau, tôi cùng đoàn phóng sự về lại Việt Nam. Tôi đến thăm mẹ anh. Người phụ nữ quý phái ấy, một thời oanh liệt với những bản demo đầy sáng tạo trở nên tiều tụy và già đi rất nhiều. Bộ trang phục thời thượng cùng lớp son phấn cũng không che đậy đi những nếp nhăn ở đuôi mắt bà. Tôi thắp một nén nhang lên bàn thờ Phong Lữ. Bức ảnh anh mỉm cười với tôi như đóa hoa xương rồng, từng chiếc, từng chiếc gai nhọn đâm xuyên qua da thịt. Dù đau nhưng tôi không thể rút ra.

Trên chiếc bàn đá cỏn con, mẹ anh đem ra một bình trà nóng. Những sợi nắng yếu ớt nhảy quanh đám cỏ trong vườn. Bà kể cho tôi nghe những chuyện mà tôi chưa biết về anh, những chuyện từ hồi bé xíu cho đến khi trưởng thành, không bỏ sót chi tiết nào. Rằng anh rất mê và yêu hoa. Trên gác sách của anh có rất nhiều sách về thực vật, về hoa các loại. Anh cũng muốn có một quyển cho riêng mình nên anh đã ngày ngày nghiên cứu, tìm tòi rồi ghi chép cẩn thận qua những lần trải nghiệm. Quyển sổ ngày một dày lên. Ba anh bất bình, mắng anh con trai phải mạnh mẽ, phải có chí hướng, phải làm nên nghiệp lớn. Lúc đó anh đã thẳng thắn trả lời ba mình rằng, công việc nào cũng kiếm được tiền miễn là đừng bao giờ nản chí.

“Đúng là cố chấp.” Người phụ nữ lắc đầu thở dài. Những giọt nước long lanh trong mắt bà. Khi bà ngước nhìn bầu trời để ngăn không cho dòng nước ấy chảy ra, tôi có cảm giác như cuộc sống xung quanh mình một màu xám xịt. Chiếc thuyền trong tim chẳng biết nên rẽ hướng nào.

Buổi chiều đó, có hai người phụ nữ, một già một trẻ cùng nhau nói về một người, nghĩ về một người với tâm trạng và cảm xúc khác nhau nhưng có chung niềm đau. Đột nhiên bà hỏi tôi. “Cửa hàng ấy, cháu định thế nào?”

Tôi ngước mắt. “Cháu cũng không biết, trước khi trút hơi thở cuối cùng, anh có nhắn nhủ bảo cháu trông coi cửa hàng nhưng cháu… cháu xin lỗi…” Tôi nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa.

“Khó trách, cháu không am hiểu về hoa cỏ như thằng Lữ làm sao có thể duy trì tốt cửa hàng.” Người phụ nữ thở hắt ra. “Bác trai có ý định sẽ dùng mặt bằng của cửa hàng kinh doanh một thứ gì đó để kiếm lời.”

Tôi đưa tay lau ngang mặt, kinh ngạc thốt lên. “Sao có thể như thế được, tuy cửa hàng chưa buôn bán gì nhưng anh ấy đã rất vất vả để lập ra nó. Anh ấy đã dùng số tiền tiết kiệm của mình để mở tiệm hoa. Khi đã đạt được ý nguyện ngay cả đến mì gói anh ấy cũng không có mà ăn. Chắc anh ấy sẽ buồn lắm nếu bác trai phá bỏ hết mọi công sức của mình.”

“Ta biết chứ, chỉ còn cách là tìm người đáng tin cậy nhưng phải biết cách trồng hoa. Ta biết điều này rất khó đối với cháu, người hiểu biết về hoa không ít nhưng để tìm một người chân thật không hề dễ.”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói, giọng kiên quyết. “Cháu sẽ cố gắng, nhất định cháu sẽ tìm được và cả quyển ghi chép kia nữa, cháu sẽ nhanh chóng để nó đến tay mọi người, để anh ấy có thể yên nghỉ nơi hoàng tuyền.”

Người phụ nữ già dặn, tôi luôn xem bà như người mẹ ruột thứ hai của mình, đặt bàn tay bà lên mu bàn tay tôi, vẻ mặt biết ơn.

“Còn một điều này nữa ạ…!”

Đường phố vắng ngắt. Không khí lạnh lẽo. Hơi lạnh tràn khắp phố dù mùa đông chưa tới. Tôi ôm trong tay hủ tro cốt của Phong Lữ, lòng mang quyết tâm lớn. Ngày mai, khi bình minh lên tôi sẽ bắt tay vào thực hiện ước mơ thay cho một người đã khuất. Trên bệ cửa sổ nhà ai đó, chậu hoa phong lữ cháy đỏ dưới ngọn đèn vàng ấm áp.

***

Bầu trời thưa thớt ánh nắng. Không gian mát dịu. Tôi đang trên đường đến cửa hàng hoa của Phong Lữ. Chùm chìa khóa lắc lư trong tay phát ra âm thanh trong trẻo nghe như tiếng chuông ngân. Vừa mở cửa, từng lớp bụi từ trên trần nhà phủ xuống đầu tôi. Cửa hàng chỉ mới đóng cửa có hơn vài tháng mà tôi ngỡ như nơi đây đã trải qua mấy thập kỷ vậy. Bụi bẩn bám đầy tường. Tôi nhìn một lượt khắp cửa hàng, nghĩ xem nên bắt đầu quét dọn từ đâu, có lẽ là lau sàn nhà. Trước khi lau sàn, tôi dùng chổi cán dài quét mạng nhện bám trên tường. Tôi múc một xô nước lớn lau từng ngõ ngách, cửa sổ đến chừng nào chúng sáng choang lên mới thôi. Tủ kính đựng bình cắm hoa, tủ đựng hạt giống, phân bón cỏ, máy tính tiền, kệ đựng bưu thiếp, sổ tay và bút… tất cả tôi đều giữ nguyên ở vị trí cũ. Cách bài trí cũng như các đồ vật trong cửa hàng do một tay Phong Lữ sắp xếp, giữ nguyên vẹn mọi thứ như ban đầu là cách tốt nhất để tôn trọng người đã mất. Lau dọn xong tôi chống nạnh nhìn bao quát, thở phù một hơi và cảm thấy hài lòng. Cửa hàng còn có vườn ươm riêng nằm ở phía sau, một khu vườn khá rộng, tường rào bao quanh cao ngất với những dãy nhà kính. Đó là cây cối nơi ươm mầm và nuôi cho chúng lớn lên rồi đem ra khu vực chính của cửa hàng để bán.

Trong lúc dọn dẹp dưới gầm bàn, tôi tìm thấy chậu hoa phong lữ mà tôi đã bỏ quên kể từ lúc anh qua đời. Đúng như những gì tôi nghĩ, chậu hoa khát nước trở nên úa tàn, đất khô cằn, rễ lồi lên. Tôi đem chậu hoa ra ngoài ánh sáng, tưới nước cho chúng nhiều ngày liền nhưng vẫn không có tiến triển gì. Có lẽ chậu hoa chết thật rồi, giống như chủ nhân của nó.

Tạm thời gác chuyện ‘hồi sinh’ cho chậu hoa phong lữ, điều tôi cần làm bây giờ là dán giấy tuyển nhân viên, điều kiện chỉ cần am hiểu nhiều về hoa và phải trung thực. Tôi dán hôm nay, qua ngày hôm sau đã có người tới xin vào làm. Đó là một cậu con trai trạc tuổi tôi. Da trắng, mắt sáng, dáng cao. Bộ quần áo hàng hiệu mà cậu mặc trên người làm tôi liên tưởng đến mấy nam tài tử trên phim truyền hình. Tôi băn khoăn tự hỏi một người với ngoại hình sáng ngời tại sao lại làm công việc nhỏ bé và tầm thường như vậy?

Cậu tên Vỹ, tôi hỏi cậu một số điều cần thiết trước khi nhận cậu vào làm, kế đó là mức lương. Vỹ cướp lời tôi. “Không sao, cậu muốn trả tớ bao nhiêu cũng được, chỉ cần cậu cho tớ làm công việc mà tớ thích. Vậy là được rồi.” Tôi há mồm, nhìn vào đôi môi nhả ra chữ của Vỹ. Một người không hám danh lợi như cậu ta quả là hiếm có trên đời.

Tôi nói cho Vỹ biết những gì mà cậu cần làm. “Tưới nước, thay nước mỗi ngày, nhận các đơn đặt hàng, mua hạt giống các loại về trồng ở vườn ươm phía sau… à, ờ… tạm thời chỉ bấy nhiêu đó thôi, tớ cũng không rành lắm.”

“Chẳng phải cậu là chủ cửa tiệm này sao?” Vỹ ngạc nhiên.

“Không.” Tôi gãi mũi. “Chủ của cửa hàng này là một người khác, anh ấy đã đi đến một nơi rất xa không trở về nữa nên nhờ tớ quản lý giùm mà tớ thì lại không biết gì về hoa cả.”

“Ra là vậy.” Vỹ gật gù. “Tớ hiểu rồi. Tớ là người làm công, tớ sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của mình.”

***

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thảm hoa văn kê ở giữa lối đi. Ánh nắng lọt vào, những hình hoa văn đủ kiểu trên tấm thảm như sáng lên. Vỹ đang sắp xếp mấy cái khay ở trên giá. Tôi ngồi thảnh thơi trước chiếc máy tính đã cũ. Gõ vài con chữ, tôi ngẩng lên hỏi chuyện Vỹ. Cậu nói nhà cậu đi ngược hướng cửa hàng, cách 300 mét nằm ở trung tâm thành phố. Từ nhỏ cậu đã thích hoa cỏ và đặc biệt là cậu kết hoa rất đẹp. Điều này cậu có thể sánh ngang bằng với Phong Lữ. Sinh nhật tôi mười tám tuổi, anh tự tay mình kết một vòng hoa phong lữ thật to để tặng tôi. Vòng hoa ấy đến tận bây giờ tôi vẫn treo ở khung cửa sổ nhiều nắng.

“Ở nhà tớ cũng đang thiết kế vườn, tớ hy vọng trong tương lai tớ sẽ trở thành nhà tạo cảnh vườn hoặc nghệ nhân cây cảnh.”

Tôi trố mắt. “Chắc ba mẹ cậu tự hào về cậu lắm nhỉ?”

“Không đâu, chỉ có mình mẹ tớ là tự hào thôi, còn ba tớ, ông ấy muốn tớ trở thành nghiên cứu sinh giống như ông ấy. Ông nói hoa cỏ không thích hợp với con đâu. Nhưng tớ sẽ chứng minh cho ông ấy thấy công việc nào mới thích hợp với tớ.”

Giữa Vỹ và Phong Lữ có vài nét tương đồng, cũng bị gia đình phản đối khi lựa chọn con đường riêng. Tuy anh đã vượt qua giai đoạn khó khăn, ước mơ sắp thành chỉ tiếc thay tuổi trẻ của anh quá ngắn. Anh ra đi khi bao khát khao, hoài bão vẫn còn đầy trong tim. Mắt tôi dần ướt khi nghĩ về anh. Tiếng phanh kít bên ngoài khiến tôi giật mình, bừng tỉnh. Người phụ xe đem từng chậu hoa đặt trước cửa. Vỹ chạy ra bê vào. Tôi cũng phụ giúp cậu một tay. Các chậu hoa có kích thước vừa phải, không quá nặng, chúng tôi chỉ làm một loáng là xong.

Vỹ có con mắt tinh tường. Cậu xếp những cây thân thảo kế những bụi hồng lớn, cánh cúc trắng li ti xen kẽ giữa những chậu phi yến mảnh mai màu xanh thẫm. Hôm ấy có một vài khách hàng vào tiệm chúng tôi đặt mua. Tôi có treo chiếc chuông gió ở cửa ra vào, khi chuông kêu leng keng, tôi biết là có khách vào. Ngày hôm đó chuông gió kêu không ít lần. Vỹ đứng ra giới thiệu hoa cho khách. Cậu hỏi khách muốn mua hoa gì, tặng ai nhằm mục đích hay còn lý do gì. Cậu tư vấn một cách trôi chảy. Tôi đứng bên cạnh mở to đôi mắt nhìn cậu đối đáp trơn tru với khách, nụ cười sáng tươi, giọng nói còn dẻo hơn cả gạo nếp. Dù là vị khách khó tính nhất hỏi điều gì cậu cũng đều trả lời suôn sẻ. Cậu còn đích thân kết hoa cho khách, bó hoa với chiếc nơ màu vàng thẫm. Tôi cảm thấy Vỹ giống như một người bán hoa chuyên nghiệp.

Vỹ rửa sạch tay dưới vòi nước ngoài sân. Buổi trưa chúng tôi ở lại vừa ăn sandwich kẹp pho mát và dưa chuột vừa trông coi cửa hàng. Vỹ ăn cơm trong hộp đựng đồ ăn của cậu ấy. Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế được đan bằng tre và bắt đầu thưởng thức các món ăn. Hộp cơm của Vỹ toàn là xúc xích và rau củ nhìn có vẻ ngon. Tôi liếc xuống chiếc sandwich của mình, tự nhiên thấy cái bánh chẳng được ngon lành cho lắm.

“Chúng ta nên mua hạt giống của cát cánh và thạch anh tím về trồng. Hôm qua có người hỏi mua nhưng ở tiệm chúng ta không có.” Vỹ nói sau khi đút muỗng cơm vào miệng.

Tôi vỗ trán. “Cứ theo ý cậu, mấy chuyện này tớ không có kinh nghiệm.”

“Tớ sẽ hướng dẫn.”

“Cảm ơn cậu.” Tôi cười khì. “Tớ thấy cậu giống như chủ còn tớ là người làm. Hihi.”

Vỹ gãi đầu, cười. Cậu đứng lên rót hai cốc nước lạnh nhưng không đem tới ngay mà đi thẳng tới giá gỗ, từ chiếc bàn trong cùng cậu cầm lên chậu hoa phong lữ khô héo, sau đó tiến về phía tôi nói. “Tớ sẽ cứu sống nó.”

“Thật sao?” Tôi tròn mắt.

“Tớ nghĩ là tớ có cách.”

Như vậy thì tốt quá. Tôi thầm mừng rỡ. Nếu Vỹ làm được điều đó thì cậu chính là người đã cứu vớt kỷ niệm của tôi. Kỷ niệm ấy, tôi thật sự, thật sự không muốn mất đi.

“Chắc chậu hoa này quan trọng với cậu lắm nhỉ?” Vỹ đột ngột hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi kể cho Vỹ nghe về chuyện của Phong Lữ.

Cậu thừ người và nhận xét. “Cậu yêu anh ấy lắm, đúng không?”

Tôi cúi đầu, những ngón tay xoắn vào nhau. Vỹ đem chậu hoa của tôi về nhà. Tôi biết cậu thông minh, có khả năng làm cho cây phong lữ tái sinh nhưng bên cạnh đó cũng cần một ít phép màu. Tôi đưa quyển ghi chép của Phong Lữ cho Vỹ, nói. “Tớ nghĩ đọc nó sẽ giúp ích cho cậu.”

Mắt cậu rực sáng. “Hay quá, tớ đang định đi thư viện tìm mấy cuốn sách về hoa, may mà có cuốn này.” Vỹ lật vài trang, miệng lẩm nhẩm. “Nó nên được áp dụng rộng rãi. Nếu anh Phong Lữ còn sống thì ắt hẳn anh ấy là một thiên tài về hoa.”

Vỹ cất quyển sổ vào túi, tiếp tục công việc dán nhãn giá và trồng cây liễu gai con vào chậu. Nhìn cậu làm việc chăm chỉ và hăng say, trong lòng tôi bỗng dâng lên một niềm mến thương. Vỹ với tôi và cả với Phong Lữ là những người xa lạ. Cậu không chỉ là người làm công mà còn là người bạn nhiệt tình giúp đỡ tôi. Nếu không có cậu ấy, tôi không biết tương lai của cửa hàng hoa rồi sẽ trôi về đâu? Và Phong Lữ, liệu anh có an lòng ở thế giới bên kia?

***

Một tháng sau, Vỹ đem trả chậu hoa phong lữ cho tôi. Quả thật cây hoa đã sống lại, thật kỳ diệu. Những chiếc lá xanh mướt, đong đưa. Nụ hoa bắt đầu nhú mầm. Vỹ dặn tôi mỗi ngày tưới nước một lần vào lúc sớm mai, đều đặn như thế chậu hoa sẽ phát triển tốt. Tôi giao luôn cửa hàng cho Vỹ còn mình ở nhà chăm sóc chậu hoa yêu quý. Vỹ đã không phụ sự kỳ vọng của tôi. Cửa hàng càng ngày càng có nhiều người biết đến. Doanh thu từ đó cũng tăng đáng kể.

Như người ta vẫn thường nói, những gì diễn ra tốt đẹp, đằng sau nó nguy hiểm luôn rình rập.

Tôi đang thẫn thờ ngắm nhìn những bông hoa màu đỏ mới hé nở vươn mình đón nắng, Vỹ gọi điện đến. Giọng cậu hốt hoảng trong điện thoại. Cửa hàng bị trộm tấn công. Tôi vội vàng tới ngay. Có rất nhiều người vây quanh cửa hàng của tôi, xì xầm bàn tán. Phải cố gắng lắm tôi mới lách qua họ để vào bên trong. Tôi kinh hoàng nhìn những mảnh vỡ nằm vương vãi khắp sàn. Hoa nát vụn, chậu vỡ tan tành. Két sắt mở tung. Tôi không thể ngờ chỉ trong một đêm cửa hàng tan hoang như bãi chiến trường. Vỹ đứng cạnh bàn, khuôn mặt đầy vẻ thảng thốt và lo âu. Mấy chú cảnh sát hí hoáy viết gì đó vào sổ. Một trong hai chú nói với tôi từ giờ cho đến khi tìm ra thủ phạm, tôi và Vỹ không được phép đến cửa hàng.

“Đó là cửa hàng của bọn cháu.” Tôi thét lên.

“Sao cơ? Hai cháu mở cửa hàng này à? Có giấy phép kinh doanh không?”

Tôi ngập ngừng. “Người đứng tên là một người khác nhưng anh ấy mất rồi, anh ấy ủy quyền cửa hàng này cho cháu.”

“Phải có giấy tờ chứng minh, cháu gái ạ!”

Tôi đâm ra bối rối, trong tích tắc không thể nói lời nào. Tình thế nguy nan, tôi chợt nhớ tới một người, nhanh chóng rút điện thoại gọi cho người ấy. Chỉ có người ấy ra mặt thì cảnh sát mới tin tôi không nói dối.

Mọi chuyện được giải quyết êm gọn. Cảnh sát bắt tay vào việc điều tra kẻ trộm. Điều mà tôi lo lắng bây giờ là, bao nhiêu công sức tôi và Vỹ bỏ ra hóa thành mây khói. Tôi ngồi bệt giữa sàn nhà, khóc thút thít. Vỹ đặt tay lên vai tôi, an ủi. “Chúng ta sẽ có cách.”

“Cách nào chứ?” Tôi nói qua làn nước mắt. “Tiền vốn, tiền lời đều mất hết rồi.”

“Ta sẽ giúp con.” Người phụ nữ sang trọng đột ngột xen vào. Tôi đứng lên, nhìn bà với ánh mắt mừng rỡ. Bà là chiếc phao cứu sinh duy nhất cho tôi trong hoàn cảnh khốn khó này. Hơn nữa bà cũng không muốn thêm một lần nữa dập tắt niềm mơ ước của con trai mình.

***

Từ sau vụ tấn công cửa hàng và cho đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được kẻ trộm, không còn ai đến mua hoa. “Chúng ta cần phải nghĩ ra kế sách để cửa hàng đạt lợi nhuận như lúc đầu.” Tôi vừa quét bụi trên tấm kính vừa nói chuyện với Vỹ. Không nghe tiếng cậu trả lời, tôi quay người lại. Vỹ đang đứng trước mấy chậu cúc đại đóa, dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt đăm chiêu dán chặt vào chậu cúc nở những bông vàng an lành. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà cậu ấy còn có tâm trạng để thưởng thức hoa sao? Nhưng tôi hy vọng cậu sẽ có sáng kiến gì đó hay ho vì cậu vốn là chàng trai thông minh.

Vỹ bỗng nhiên cất giọng, tư thế đứng vẫn như cũ. “Trước tiên chúng ta cần phải hiểu ý khách hàng từ đó đưa ra giải pháp mà ở những nơi khác chưa từng làm.”

“Ý cậu là…” Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.

Vỹ bước lại chỗ tôi. “Mọi người đều chọn hoa làm quà để tặng cho những người thân yêu của họ và lẽ dĩ nhiên tặng quà không thể thiếu thông điệp. Ý tưởng của tớ là làm một tấm bưu thiếp rồi dán lên mỗi chậu hoa, viết ý nghĩa của cây hoa đó. Ý tưởng này gọi là Thay lời muốn nói. Chúng ta sẽ treo băng rôn thật to để thu hút khách.”

Vỹ nói tới đâu tôi gật gù tới đó. Đây đúng là một sáng kiến tuyệt vời và mới mẻ. Vào giờ ăn trưa, tôi tới một tiệm bán đồ thủ công mua bưu thiếp, ruy băng đủ loại, kim sa và những vật dụng trang trí cần thiết khác. Tôi không có con mắt tinh tế như Vỹ nên tôi giao toàn bộ công việc thiết kế bưu thiếp cho cậu ấy. Trông những tấm thiệp thật hấp dẫn và chuyên nghiệp. Trong lúc làm, Vỹ luôn miệng trò chuyện về tuổi thơ của cậu ở vườn nhà. Cậu thực sự rất hòa đồng và thoải mái. Cậu cũng có vô số câu chuyện thú vị. Cậu từng tới thăm cánh đồng hoa oải hương ở Pháp, vườn hoa tulip ở Hà Lan và tận mắt chứng kiến người ta dùng hàng trăm cây hoa trà my để chiết xuất ra một chai dầu gội hạng trung.

Sau khi thiết kế xong, chúng tôi đem tất cả các chậu cây có đính kèm thông điệp ra khu trưng bày. Băng rôn lớn treo ở trước cửa. Khách hàng tò mò nên ghé qua rất đông. Ngày đầu kể từ khi cửa hàng gặp sự cố, chúng tôi bán được hơn ba mươi cây. Tôi tự tay thiết kế một tấm thiệp viết lên đó chữ NHỚ rồi dán lên chậu hoa phong lữ. Tôi đặt châu hoa riêng một góc trên giá gỗ, không bán vì đó là hồi ức của tôi. Một dạo sáng sớm, có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp hỏi mua chậu hoa đó. Tôi nói không thể bán rồi tôi kể cho cô nghe đằng sau chậu hoa phong lữ là một câu chuyện can đảm không kém phần đau thương. Nghe xong, cô gái rưng rưng nước mắt, bảo tôi hãy mạnh mẽ để vượt qua. Tôi cảm ơn, giới thiệu cô nhiều loại cây hoa mới.

Sở dĩ cảnh sát không thể điều tra ra thủ phạm trong vụ tấn công cửa hàng là vì người đứng phía sau dàn xếp mọi chuyện là ba của Phong Lữ. Chính mẹ anh đã nói cho tôi biết điều này. Tôi bàng hoàng khi nghe tin. Người đàn ông đó thật tàn nhẫn, ngay cả đến ý nguyện cuối cùng của người đã mất, ông vẫn hủy hoại. May mắn là, Phong Lữ còn có một người mẹ hiền từ, độ lượng. Quyển ghi chép của Phong Lữ, tôi mang đến nhà xuất bản. Họ nói sẽ trả lời tôi sau một tuần. Nhưng khi tôi về, họ gọi điện và nói rằng bản thảo sẽ in thành sách trong thời gian tới.

***

Sóng biển cuồn cuộn. Tôi rải tro cốt của Phong Lữ xuống dòng nước xanh ngắt. Em đã hoàn thành tâm nguyện của anh rồi đó. Anh hãy ngủ yên bình đi nhé. Từ giờ em không còn là cô bé nhút nhát, gặp tí chuyện là chạy trốn như ngày xưa nữa đâu. Em sẽ dũng cảm đối mặt với khó khăn. Tôi thì thầm như nói với chính mình.

Lúc về lại cửa hàng, Vỹ hỏi tôi có thể thích cậu được không. Tôi nói với cậu, tôi luôn cảm kích và biết ơn cậu thật nhiều. Nhưng tình cảm không thể gượng ép. Và bởi vì hoa phong lữ có nghĩa là sự ‘ưu ái’ nên tôi không thể đón nhận thêm bất kỳ tình cảm nào khác. Có những con đường người ta chỉ bước một lần. Hoa tàn rồi hoa nở. Trên con đường tôi đi, sẽ luôn có những cánh hoa màu đỏ chói chang kề bên, rung rinh vẫy chào như bàn tay anh năm nào dìu tôi qua tháng ngày…​
 
Từ khóa Từ khóa
thanh xuân tình yêu lãng man văn học trẻ
973
3
3
Trả lời
Truyện khá hay và thú vị tuy là mình viết truyện khá tệ nhưng theo cảm nhận của mình thì phần kết có vẻ hơi vội
 

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.