Phần 1. Chương I: Cuộc truy đuổi trong đêm
Trong đêm khuya thanh vắng, gió thổi nhè nhẹ trên đỉnh đầu của những bông lúa sắp trổ làm chúng đung đưa như đang nhảy múa. Một cuộc rượt đuổi bỗng diễn ra như thể xé toạc đi sự thanh tịnh của màn đêm.
Đang chạy phía trước là một con bạch mã được điều khiển bởi một nông dân già, trên thân kéo theo một toa chứa toàn rơm rạ, nhưng ẩn nấp đằng sau đống rơm ấy là một cặp vợ chồng cùng với đứa trẻ sơ sinh. Thứ đáng sợ đang đuổi theo họ là một đôi chiến mã sắc đen, khoác lên cho mình bộ giáp sắt đầy vẻ hùng dũng, oai nghiêm. Trên lưng là hai kỵ binh mang theo mũ giáp và kiếm, trên mỗi đồ vật chúng mang theo đều có quốc hiệu của vương quốc Naoorlogs.
Cuộc rượt đuổi diễn ra vô cùng căng thẳng và kịch tích hơn bất kì một cuộc đua nào khác. Tiếc thay, con bạch mã này đã quá tuổi để có thể đối chọi với sức trẻ của đôi ngựa chiến ấy, khiến cho khoảng cách được rút ngắn qua từng giây một.
Hai tên kỵ binh dường như nhận ra được điều đó. Một tên cao lớn với đôi mắt sắc sảo và khả năng xử lí nhanh nhạy. Hắn liền kéo mũi tên đã tẩm độc sẵn, nhắm thẳng vào cổ của con bạch mã với sự tập trung tuyệt đối.
Mũi tên bay thẳng theo đường nhắm với một tốc độ siêu thanh, ghim chặt vào cổ con ngựa, máu bắn ra tung tóe. Sau đó chỉ vài giây, con ngựa trút cho mình hơi thở cuối cùng, rồi lăn đùng xuống đất, rơm rạ văng tung tóe lên trên đường và để lộ ra những người đang ẩn nấp. Không còn đường nào để trốn chạy. Để bảo vệ cho sự an toàn của vợ và con, người chồng bước ra.
Ông thực ra là đội trưởng của Heddwich- đội quân hùng mạnh nhất trên đất Naoorlogs và thuộc quyền của triều đình, nhưng ông đang bị tố là kẻ sát hại đức vua.
Đối với Naoorlogs, đây là trọng tội, và là nặng nhất. Họ không chỉ thực hiện bằng cách trừng trị mỗi kẻ phạm tội mà còn sẽ chém đầu tất cả những người thuộc gia đình kẻ phản nghịch, đặc biệt là đứa con của chúng.
Trong khi hai tên kỵ binh còn đang hả hê với điều mình vừa làm được. Ông đứng dậy, rồi lao tới với một tốc độ siêu thanh, tung ra nhát kiếm kết kiễu đi sinh mạng của tên đeo cung tên, rồi kề thanh kiếm sát cổ tên còn lại. Thanh kiếm của ông tuy đã rướm máu của kẻ địch nhưng vẫn toát lên vẻ lộng lẫy, oai nghiêm như là hiện thân của một con rồng.
Nhưng mọi chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy, hai tên kỵ binh chỉ là mồi nhử. Nhiệm vụ của bọn chúng chỉ đơn thuần là kết liễu được con bạch mã tại vị trí này, và chúng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Hơn thế, chúng còn đã làm cho vị tướng quân phải lộ diện ra bên ngoài.
Ông đâu biết rằng, khi lưỡi kiếm ông kề cổ tên kỵ binh, thì ông đã rơi vào tầm ngắm của hàng ngàn xe nỏ.
Những ngọn lửa lớn bỗng xuất hiện. Lửa cháy bừng bừng và ngày càng lớn hơn do những ngọn lúa và gió thổi hiu hiu. Tạo nên một vòng tròn lớn, bao vây ông và chiếc xe ngựa đã đổ.
Không còn lựa chọn, ông đành phải cố gắng hết sức để có thể bảo vệ được gia đình mình khỏi sự nguy hiểm.
Một lần nữa, ông lao vào với tốc độ nhanh nhất, đánh gục từng tên điều khiển xe nỏ trong chớp mắt. Nhưng chẳng được bao lâu, kì phùng địch thủ của ông xuất hiện. Đó là Osward- đội trưởng của cánh quân vùng Woodhill.
Tuy cùng chung một đất nước nhưng ông và Osward không bao giờ có cùng chung chí hướng. Họ không bao giờ trên một chiến trường mà cùng nhau chiến đấu cả, có Osward hiển nhiên không có ông.
Osward là một gã to béo và nghiện rượu. Hắn còn là một tên sở khanh, nên ông rất căm phẫn hắn ta. Ông biết được nhiều sự thật được bọn lính hầu che giấu cho tên này, chỉ bởi chế độ vương triều bây giờ đã thối nát hoàn toàn.
Osward tiến tới với một điệu cười ngạo nghễ, hỏi ông với một giọng đầy mỉa mai:
- Lâu rồi không gặp. Gia đình ngài vẫn khỏe chứ?
Dứt câu, Osward và bọn lính của hắn bên ngoài cười phá lên.
Không kìm được sự tức giận qua câu khiêu khích của Osward, ông lao lên tấn công theo lý trí.
Osward nhếch mép cười man rợ. Hắn biết cái bẫy của mình đã thành công.
Osward đứng yên, miệng hắn lẩm bẩm:
- Giatmae!
Ngay sau khi dứt câu, một cây chùy khổng lồ, rơi từ trên trời xuống, đè thẳng vào người đội trưởng Heddwich.
Sức nặng của cây chùy làm rung cả mặt đất khi vừa chạm như là một hồi chuông khổng lồ.
Khói bụi bay mịt mù, chẳng thể thấy được bóng dáng của người tướng quân đâu cả. Nhiều tên lính tên hàng tiền đạo vừa ho vừa dụi mắt. Osward giơ tay ra, thu hồi lại cây chùy. Khói bụi vừa bay đi hết, người của ông lộ ra. Vị lão tướng đã ngất đi nhưng không có vết thương nào quá nặng trên người, do đó chỉ là một loại hình phép thuật phóng đại.
Phe của Osward lại cười phá lên, những tên lính hú hét như bầy vượn giành được chiến thắng trong một cuộc đấu tranh giành lãnh thổ. Chúng bắt đầu bản hùng ca với những lời ngọt ngào, nịnh nọt tuôn ra không ngớt từ miệng lũ lính chỉ để lấy lòng lão ta.
Osward không tỏ ra bận tâm gì mà chỉ ra lệnh chúng nhanh chóng tiến lại để bắt trói gã phạm nhân và người vợ. Nhưng khi chúng vừa bước tới chỗ đứa bé, một tia chớp đen xẹt ngang qua mắt bọn chúng, làm cho thị lực của bọn chúng mất đi tạm thời. Nhưng rồi, tia chớp mất đi cùng với đứa bé.
Osward nổi đóa với lính lác. Hắn tức điên lên, khuôn mặt hầm hừ như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả bọn chúng. Tất cả bọn lính đều im lặng, không ai dám hé miệng ra một lời.
Osward là một đầy kẻ tham vọng. Tuy đã bắt sống được hai vợ chồng mang danh phạm tội theo mệnh lệnh nhưng hắn vẫn muốn truy cho ra tung tích đứa bé.
Trời đã gần sáng, hắn ta phải lui về cùng bọn lính để giao nộp thành quả đã đạt được.
Hắn giơ ngón trỏ lên trời, đọc to câu thần chú:
- Resiliene.
Một luồng sức mạnh chạy từ trên không xuống, ban cho hắn một khả năng lạ kì. Hắn vút đi, biến mất trong phút chốc.
Bọn lính hối hả lên ngựa. Chúng chạy dọc theo con đường mòn. Lửa vẫn còn cháy hai bên đường, cả một khu vực như chuyển thành màu đỏ. Máu của bọn lính đổ thành dòng, bốc mùi tanh cả bầu không khí.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: