Newsfeed

Văn Học Trẻ - forum.Vanhoctre.com | Nuôi dưỡng tình yêu văn chương, cuộc thi viết văn; học văn, những bài văn hay. Tác phẩm văn học chọn lọc, lí luận văn học, ...

BBT đề xuất

Bài viết mới

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
GỬI CHÚT TÌNH XƯA
D9923413-1D84-4BD7-8B13-5208BD4BE169.jpeg

Em về ngang lối cũ
Chốn hẹn hò ngày xưa
Tim vẹn nguyên nỗi nhớ
Tìm hoài ánh mắt xưa

Lời hẹn thề chiều ấy
Giờ vút cánh bay xa
Để phượng hồng rực cháy
Gió trở mùa đêm côi

Trong ngần miền thương nhớ
Trang kỉ niệm ngọt ngào
Chắc gì ai còn giữ
Nhớ dấu yêu tình đầu

Chỉ một phút cắc cớ
Nhớ nhung lại ùa về
Cánh cửa niềm thương mở
Ập vào những cơn mê.

27/06/2023
Hoa Hạ
Ảnh: Hoa Hạ
Thêm
GỬI CHÚT TÌNH XƯA
22
0
0
QUA MIỀN THƯƠNG NHỚ
QUA MIỀN THƯƠNG NHỚ

Ta qua miền thương nhớ
Nghe bổi hổi bồi hồi
Buồng tim chứa kỉ niệm
Những ngày xưa xa rồi

Dòng sông quê mãi nhắc
Đám trẻ con thả tàu
Con diều giấy bay vút
Chao liệng trên bầu trời

Ở trong miền kí ức
Đường đất sỏi quanh co
Chập chùng sắc hương cỏ
Xa văng vẳng câu hò

Những ngày xưa thương nhớ
Mẹ dắt tay đến trường
Buổi đầu tiên bỡ ngỡ
Dần dần rồi sẽ quen

Ôi ngày xưa thương nhớ
Xóm tình làng keo sơn
Sẻ chia từng con cá
Ấm lòng người neo đơn

Đi qua miền thương nhớ
Tuổi thơ hiền trong veo
Một miền thương diệu vợi
Suốt đời này mang theo.

14/01/2024
Hoa Hạ
Ảnh thiết kế: Hoa Hạ
Thêm
QUA MIỀN THƯƠNG NHỚ
  • Like
Reactions: Vanhoctre
30
1
0
Trong cuộc sống này, cảm xúc chính là những mảnh ghép không thể thiếu trong bức tranh phức tạp...png
Trong cuộc sống này, cảm xúc chính là những mảnh ghép không thể thiếu trong bức tranh phức tạp của thế giới. Mình tin rằng cảm xúc là nguồn năng lượng mạnh mẽ, là ngôn ngữ vô tư của trái tim, và nó ảnh hưởng đến mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta.

Thế giới xung quanh chúng ta được tạo nên từ những con người, những câu chuyện và những mối quan hệ. Cảm xúc giúp xây dựng, tạo nên và định hình những liên kết đó. Chúng ta cảm nhận niềm vui, sự hạnh phúc và sự kết nối thông qua tình yêu, sự chia sẻ và sự ủng hộ. Những cảm xúc này tạo nên một môi trường gắn kết, nơi mà chúng ta có thể thấy mình được chấp nhận và yêu thương.

Tuy nhiên, cảm xúc cũng có thể mang đến những đau thương và khó khăn. Chúng ta trải qua những thất bại, sự tổn thương và những lúc mất mát. Nhưng đó cũng chính là lúc chúng ta hiểu rõ hơn về bản thân, về sức mạnh của lòng nhân ái và khả năng phục hồi. Cảm xúc là ngọn lửa bên trong, là sự thức tỉnh và động lực để chúng ta tiếp tục vượt qua khó khăn.

Đôi khi, thế giới có thể trở nên cường điệu và vô cảm. Nhưng mình tin chắc rằng, nếu chúng ta biết cảm nhận và chia sẻ cảm xúc của mình, chúng ta có thể tạo ra một sự thay đổi tích cực. Một cái gật đầu, một nụ cười chân thành, hay một lời động viên nhỏ có thể làm thay đổi cuộc sống của người khác. Bởi vì cảm xúc, dù là nhỏ nhất, có thể lan tỏa và lan rộng đến vô hạn.

Vì vậy, hãy luôn giữ cho trái tim mình mở rộng và sẵn lòng chia sẻ cảm xúc. Hãy dành thời gian lắng nghe và hiểu rõ những cảm xúc của người khác. Hãy trân trọng mỗi khoảnh khắc đáng quý, từ niềm vui nhỏ nhất đến nỗi buồn sâu thẳm. Bằng cách đó, chúng ta có thể xây dựng một thế giới đáng sống, nơi mà cảm xúc được đón nhận và tôn trọng.

Cuộc sống này ngắn ngủi lắm. Và nó chỉ thực sự đáng sống khi chúng ta dám sống và yêu thương bằng cảm xúc. Hãy để trái tim mình là ngọn đèn sáng trong thế giới này, và hãy cho phép cảm xúc hướng chúng ta đến phía chân trời của hạnh phúc và sự an nhiên.

Ngay bây giờ, hãy mở lòng hơn với những người xung quanh, tập cho đi nhiều hơn. Hãy kết bạn. Nếu độc thân, hãy tìm kiếm lấy 1 người để yêu thương, sẻ chia vui buồn. Nếu bạn chưa tìm được đối tượng phù hợp trong khi mối quan hệ của bạn đang quá ít, đừng lo! Hopdongtinhyeu sẽ giúp bạn kết nối với những con người tuyệt vời phù hợp với mong muốn của bạn.

Ai cũng xứng đáng để yêu và được yêu. Chúng mình luôn đồng hành cùng bạn trên hành trình đi tìm định mệnh của đời mình!
Thêm
Thế giới này vận hành bằng cảm xúc
78
3
1
Cocktail: "Thuốc lào"
Khói là chất liệu dệt nên sắc cảnh lịch sử, đặc biệt là Việt Nam. Nó là dải lụa êm dịu cuốn theo dòng sông kí ức. Nó gắn liền với nhân dân ta qua từng giai đoạn; từ những làn mưa bom đạn thời chiến tranh, từ những bếp lửa bập bùng khắc chạng vạng, hay từ những ống khói thời kì công nghiệp hiện nay. Đồng thời, khói cũng lặng lẽ góp mặt trong khung tranh văn hóa của dân tộc ta qua ánh lửa nhẹ êm từ chiếc điếu thuở xưa.

Ta đều biết, “miếng trầu là đầu câu chuyện”. Nhưng sẽ là thiếu nếu nhắc đến trầu mà không nhắc đến thuốc lào, nó cũng là một “khúc dạo đầu” không thể thiếu của nhân dân ta, có lẽ bởi vị cay của nó khác với trầu, lại thêm phần gọn gàng và công đoạn chuẩn bị bớt phức tạp hơn. Nó trao ta chút khoái cảm nhẹ nhàng, nó dìu ta vào sông mơ, khơi lên cái lâng lâng để cuộc gặp mặt thêm phần thăng hoa, cảm xúc. Thời nay, ít khi tôi được thấy chiếc điếu xuất hiện thường xuyên; nhưng khi ta nhìn lại thước phim xưa cũ, ta có thể thấy chẳng ai là không biết tới thuốc lào, từ nam thanh nữ tú đến tầng cao lớp thấp, chúng ta làm bạn với điếu cày như một thú vui giản dị, như một tập quán đã nằm sẵn trong văn hóa từ lâu.

Trong mắt tôi, hình ảnh điếu thuốc lào thật đẹp, từ khoảnh khắc nhả khói pha vào bụi nắng vàng nhạt, tan nhẹ vào không trung, đến âm thanh giòn tan khi các cụ rít một hơi thật sâu vào lá phổi. Nắng cứ thế mà chảy xuống, phủ lên chiếc điếu một sắc màu ấm áp tô điểm cho cái khung cảnh dường như bị chậm lại bởi dòng cảm xúc tràn ra cả không gian. Thuốc lào không chỉ ở bên dân ta vào buổi sáng, nó còn cùng ta tâm sự dưới đêm trăng. Khói thuốc thoáng nhuộm ánh trăng, lững lờ pha vào khoảng không tĩnh lặng bị rung lên bởi tiếng rít, lặng trôi trên tách trà vàng lờ mờ như mặt hồ phủ sương đêm.

Có một điều khá thú vị là dù dân ta hút thuốc sành điệu là thế, chế tác ra nhiều loại điếu là thế; nhưng, loại thuốc này vốn không bắt nguồn từ đất Việt Nam ta, Lê Quý Đôn ghi chép rằng từ năm Canh Tý, niên hiệu Vĩnh Thọ (1660), đời vua Thần Tông nhà Lê, người nước Ai Lao ( Lào) mang giống tương tư thảo (cỏ tương tư) đến nước Nam, dân ta mới đem trồng. Từ đó, loại thuốc “quyến rũ” vô cùng này được quan, dân, đàn bà, con gái đua nhau hút, đến nỗi có người nói rằng: “Nhịn cơm ba ngày còn được, chứ một lúc nhịn hút thuốc thì không được”. Tôi nghĩ cũng vì thế mà loại thuốc này mới mang một cái tên giản dị là thuốc Lào.

Thế tại sao dù biết hút thuốc lào không có lợi cho sức khỏe, ông cha ta không ngưng việc hút thuốc lại? Theo tôi, vì ngoài việc mang lại khoái cảm khi hút, ngày xưa dân ta còn yêu thích thuốc lào bởi họ quan niệm rằng hút thuốc lào có thể trừ được các bệnh phong hàn, sơn lam, chướng khí. Vậy nên thuốc lào ngày càng trở nên phổ biến, người người hút, nhà nhà hút. Nhưng có thời, thuốc lào lại chính là nguyên nhân gây ra nạn cháy nhà lớn. Đó cũng là lí do vì sao năm Ất Tị, đời Cảnh Trị (1665), nhà vua đã hai lần hạ lệnh nghiêm cấm hút thuốc, lùng bắt những kẻ trồng thuốc, bán thuốc, hay hút thuốc giấu. Thế nhưng thuốc lào là một văn hóa, và dĩ nhiên đã là văn hóa thì làm sao có thể muốn bỏ là bỏ, muốn triệt là triệt. Trước lệnh cấm của nhà vua, đã có nhiều người tài tình khoét thân tre đang sống để làm điếu hút, hoặc chôn giấu điếu bát xuống đất, chỉ để hở miệng khỏi mặt đất để lén lút hút tận hưởng chút “khoái cảm thường niên”, vì thế mà lại càng sinh hoả tai. Về sau, triều đình biết không thể tuyệt được, nên đành bỏ lệnh cấm ấy. Những chiếc điếu bị vùi xuống đất, nay lại được đào lên, lau sạch sẽ, sóng nước trong lòng điếu tiếp tục reo vang nhả khói. Từ đó, dân ta có câu:​

“Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên”​

Đến tận bây giờ, khi ta dạo quanh một vòng hồ Tây nơi thủ đô nghìn năm văn hiến, dừng chân tại quán cà phê ven đường, làn khói thuốc vẫn sẽ thẫn thờ trôi qua trước đôi mắt. Với người dân, hình ảnh chiếc điếu thuốc dựng cạnh chiếc bàn nhựa, bên trên là tách cà phê đen cùng ấm trà vàng đậm vị dường như đã quá đỗi thân thuộc. Chính âm thanh rít điếu giòn giã ấy đã một phần lặng lẽ góp mặt tô nên góc phố Hà Nội, đồng thời cũng pha vào dòng văn hóa lâu đời nơi đây. Qua lăng kính nơi tôi, khi khói được pha vào không gian, nó nhẹ nhàng tua chậm khung cảnh được rưới màu nắng, phủ mờ khuôn mặt người thưởng thức tưởng như trao cho họ một tấm màn mỏng, khẽ gửi người ấy một chút riêng tư rất đỗi tinh tế.

Ấy mới nói, dù cuốn theo dải băng lịch sử từ thời chiến đến cả thời bình, thuốc lào vẫn luôn là một phần văn hóa dân tộc ta, dù có lẽ nó không mấy nổi bật như trầu cau, hay tỏa sáng như thi ca, thuốc lào vẫn ở đó. Nó nép mình bên chiếc bàn nhỏ, dựng bên cạnh những chiếc ghế gỗ xưa hay trong góc nhà, giúp ta thư giãn một khắc giữa đời sống xô bồ ngoài kia một cách chậm rãi, dịu dàng,...​
Thêm
Cocktail: "Thuốc lào"
58
0
0
Hạ trắng
Hạ đang về còn anh ở nơi đâu?
Em đứng đó trong ráng chiều buông nắng
Lòng thổn thức xoè tay đan hạ trắng
Cánh bằng lăng chợt rơi xuống tóc mềm

Tuổi ngọc ngà thủa ấy thật hồn nhiên
Nhặt cánh phượng đem ép vào trang sách
Vô tư lự chẳng nghĩ suy trinh bạch
Rồi cuối cùng cũng đã đến mùa thi

Mạch thời gian cứ như cánh thiên di
Gạt nước mắt chia tay ngày cuối cấp
Bên ghế đá có một cô bé ngốc
Gói lời thương bằng nước mắt sụt sùi

Gốc bàng vuông bé đã khắc tên người
Cây cao lớn minh chứng kia còn đó
Mùa hạ đến cây bồi hồi vẫy gió
Chỉ lòng người mãi bỏ ngỏ mà thôi.

Vũ Thuý 1/5/24
Thêm
  • Love
Reactions: Phạm Quang Minh
43
1
0
Cocktail: "Mưa thu"
Với tư cách là thính giả, cũng như bao người, tôi cũng đã được lắng nghe bản giao hưởng của thiên thanh, với đoạn điệp khúc là sự giao thoa mùa màng, từng nốt nhạc tượng trưng cho một sự thay đổi nhẹ nhàng của tự nhiên. Và khuôn nhạc của mùa thu đã để lại trong tôi một sự lắng đọng, rồi nghiễm nhiên chiếm lấy một góc trong tâm hồn. Đôi khi tôi tự đặt câu hỏi rằng điều gì từ mùa thu đã làm tôi lay động đến vậy? Không, không phải là hợp âm của lá vàng rơi...Có lẽ, câu trả lời lại đến từ ngay chi tiết lặng lẽ nhất...Mưa.

Tôi đoán sẽ hơi khó hiểu khi nói mưa lại là đặc trưng của mùa thu, dù gì thì đó cũng là hiện tượng có thể xảy ra bất kể là mùa nào. Nhưng khi mưa đến vào khắc thu, nó lại mang một vẻ đẹp đến khác lạ... Chẳng như mưa đầu mùa của nàng xuân, một cơn mưa nhẹ tênh, ấm áp nhờ sắc trời; thì mưa khi pha vào thu, nó lại trở nên thoáng buồn, nặng trĩu. Đôi khi, một cơn mưa thu lại nhuộm xám cung đường, mặc cho thảm lá vàng có lộng lẫy đến đâu thì cũng thu mình lại vài phần; lại thêm sự giao thoa với mùa đông càng làm cho màn mưa khoác lên một vẻ đượm buồn man mác trái ngược hẳn với những làn mưa đầu mùa xuân đầy hương hoa.

Từng giai đoạn mưa của mùa thu lại mang một nét đẹp khác nhau. Ngay từ lúc trời nổi gió dưới bầu trời xám nhẹ, ta lại thoáng ngửi thấy một làn gió cuốn theo mùi hương thạch thảo. Một loài hoa mang sắc tím tinh tế mà buồn thoang thoảng chỉ khẽ nở vào mùa này. Cái khuôn gió cứ thế trôi dần vào khoang mũi rồi từ từ lấp đầy hai lá phổi bằng hương thơm nhẹ nhàng cùng dòng khí se lạnh chỉ tồn tại độc nhất một mùa; ấy cũng là lúc những dải lá khô dát vàng mặt đất theo chiều gió tạo nên nét đẹp riêng cho trời thu.

Rồi mưa bắt đầu rơi...lất phất...dần dần dày đặc hơn, rồi trở nên nặng trĩu, tạo nên một màn sương lững lờ trên mặt đất. Dường như, đây là giai đoạn đã làm cho mùa thu chậm lại, nhưng đồng thời cũng làm lòng ta dâng lên chút đượm buồn pha lẫn bình yên. Trong cái lạnh bao trùm muôn nơi cùng không khí pha chút ảm đạm, tôi nghĩ ai trong chúng ta cũng chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh để tận hưởng khung cảnh suy tư này, đắm chìm trong những dòng suy nghĩ riêng của bản thân hay chỉ đơn giản là dành chút thời gian hiếm hoi để sống chậm hơn. Có thể khiến cho nhịp sống mọi người bớt vội vã hơn, tôi nghĩ đây là điều mà chỉ có cơn mưa mùa thu làm được.

Sau cơn mưa rào, ta lại được thấy những sợi nắng xuyên qua bầu trời xám biếc, dịu dàng rơi xuống khắp không gian. Những hạt mưa đọng trên cành lá lúc này lại trở nên lấp lánh như pha lê dưới bầu trời giờ đã trong veo, cao vút đặc trưng của mùa này. Trong lăng kính của tôi, đây là lúc mà khung cảnh trở nên rực rỡ, lay động nhất; thảm lá vàng vừa nãy còn thu mình bây giờ đã khoác lên lớp áo vàng óng ả, những bông thạch thảo vừa nãy còn man mác buồn bây giờ đã e thẹn để lộ ra sắc tím lung linh tô điểm bằng những hạt mưa đính trên cánh hoa. Có lẽ, đây cũng là lúc mà nhịp sống người dân dần hối hả, xô bồ trở lại như ban đầu.

Nét đẹp của cơn mưa thu không chỉ được thể hiện ở ngoài đời thực mà cũng đã được đưa vào trong thi ca; đôi khi tôi lại thấy những dòng thơ tình mượn nét đượm buồn của làn mưa để nói thay nỗi lòng:

“Chiều hôm nay giọt mưa lại lất phất,
Tuôn nỗi sầu chồng chất lối anh đi.
Níu bàn chân kỷ niệm mãi ôm ghì,
Mưa hay lệ mà mi trào ướt đẫm?"

Sự lãng mạn mùa thu đem lại chưa bao giờ thua kém các mùa khác trong những áng thơ tình. Mưa vào khắc thu lại càng động lòng hơn vì nó gợi lên những nỗi nhớ, chẳng biết là vì không khí pha sắc buồn rầu, hay là vì nhũng suy nghĩ ta thả trôi theo màn sương...

Chính vì vậy, ta có thể thấy rằng cơn mưa đã làm cho mùa thu trở nên lãng mạn hơn, nổi bật hơn để không thua kém cái nắng đầu mùa của mùa xuân, cơn nắng gay gắt của mùa hạ hay không khí giá lạnh của mùa đông. Ngoài ra, mưa thu còn cho ta giây phút suy tư, yên bình để tránh khỏi nhịp sống xô bồ của đô thị...
Thêm
Cocktail: "Mưa thu"
78
2
0
nhớ?
đã lâu không viết, bởi lời văn như dòng chảy cảm xúc của tâm hồn, nó vượt qua mọi cái tàn phai nghiệt ngã mà tràn theo nơi ngòi bút. nói dễ hiểu, phải có tâm tư, có cảm xúc mới khơi gợi được tâm hồn văn chương.
hôm nay, tôi chợt nhận ra mình bỗng nhớ một người.
người xuất hiện trở thành lí do khiến mình cười, khiến mình tin hơn vào cuộc sống.
người xuất hiện khiến mình thấy yêu bản thân, thầm cảm ơn cuộc đời vì đã trao mình một món quà màu hồng, đã tô nên lòng mình những gam màu yêu đẹp nhất

thế nhưng, một ngày nọ, người biến mất. người đi đâu? tôi không biết, hẳn là người đã đi về một nơi xa nào đó, hoặc vẫn ở đây, chỉ là đã phũ phàng cắt đứt sợi dây kết nối với tôi.
tuy vậy, tôi vẫn tin ở một giờ phút nào đó, của ngày tháng nào đó, anh sẽ trở lại. chỉ cần tôi vẫn chờ..
nhớ thật, đâu ai hiểu rõ tâm tình của một kẻ đang yêu?

Thêm
nhớ?
  • Like
Reactions: Phạm Quang Minh
82
1
0
Mẹ tôi
IMG_UPLOAD_20231115_070710 (1).jpg

Trời xuân mưa bụi lâm thâm
Cây bàng run rẩy đỡ mầm vừa lên
Mẹ tôi tựa cột bên thềm
Nghĩ gì tôi gọi mà quên trả lời

Hoa xoan tím cả góc trời
Tím như mắt mẹ ngẩn người nhìn xa
Xóm lên thị xã hôm qua
Khóm tre đầu ngõ đã ra tro tàn

Mẹ quen với cảnh cơ hàn
Ngọn rau, hạt gạo như vàng nâng niu
Mấy lần tôi bỏ cơm thiu
Tiếc công mẹ lại trách nhiều của ghê

Rồi ra tới cuối chợ quê
Chọn mua mấy chú gà về thả rông
Trong nhà có một cái nong
Mẹ không cho bỏ đen lòng bụi than

Mấy lần tôi tiến lui bàn
Nhưng rồi lại phận con ngoan nhịn nhường
Nửa lòng vừa giận vừa thương
Ôi hai thế hệ hai phương lập trình

Ngày qua tháng lại vô tình
Sau cơn trở gió lục bình xác xơ
Mẹ buồn ra ngẩn vào ngơ
Quên tên con cháu, quên giờ ngủ, ăn

Chân run đi lại khó khăn
Vào ra bệnh viện chục lần đành thôi
Tháng ngày tựa cột trông trời
Nghĩ gì tự nói tự cười với mây

Gió vờn tóc trắng tung bay
Mưa như nước mắt rơi đầy ngoài sân
Đứng nhìn bóng mẹ yếu dần
Xót lòng muốn được ở gần dài lâu

Xuân về hoa lá tươi màu
Ước gì mẹ cũng bắt đầu hồi xuân.

Hoa phù sa
Thêm
Mẹ tôi
87
2
0
IMG_UPLOAD_20240426_131202 (1).jpg


Đến bao giờ ta mới hiểu tính nhau
Biết cảm thông bỏ qua nhiều lầm lỗi
Em sợ mình chưa kịp thời thay đổi
Đã muộn màng thành tiếc nuối chia xa

Em bây giờ chẳng hiểu em nữa là
Anh cũng thế thích giận hờn vô cớ
Ta bên nhau là duyên hay mắc nợ
Cứ dùng dằng đi ở chuyện không đâu

Đến bao giờ ta mới hiểu tính nhau
Bớt cái tôi và lắng nghe người khác
Đừng hễ tí là nhỏ to lạnh nhạt
Chung gia đình đừng như kiểu người dưng

Nước mắt em ướt vai áo tháng năm
Rơi vào tim vào tâm ai kia nữa
Anh cũng đau mà sao hay vô cớ
Em sai rồi anh đừng thế được không

Đến bao giờ trời mới hết bão giông
Ta trở lại như hồi vừa mới cưới
Hoa hạnh phúc tung bay khắp lối
Nửa nhịn nhường nửa ngoảnh mặt bỏ qua

Đến bao giờ , đến bao giờ, thật xa
Thêm
Đến bao giờ
89
2
0
Trở về
IMG_20240330_220802.jpg


Em trở về lối cũ của em đây
Sau bao nhiêu tháng ngày nơi tạm bợ
Dấu vết xưa tới hôm nay loang lổ
Bụi thời gian không bằng bụi trong lòng

Em đi rồi có ai nhớ em không
Lối gạch men hết loang màu thực phẩm
Cửa thênh thang còn gì đâu vướng bận
Bước chân vào nhẹ nhàng bước chân ra

Em đi về lối nhỏ của hôm qua
Ô từng Ô như phương trình toán khó
Chiếc ẩm kế lệch giờ sai nhiệt độ
Bảng quy trình hoạt động máy trống không

Mới hôm nào dưới cái nóng như nung
Em còn hận trên mình đầy nhớp nháp
Hôm nay về tự dưng lòng mang mác
Ngộ ra rằng ấm lạnh tự trong tâm

Em về rồi ai kia nhớ em không?.

Hoa phù sa
Thêm
Trở về
  • Like
Reactions: Vanhoctre
121
1
1

Trang cá nhân

“Đối với tôi, văn chương không phải là một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly trong sự quên, trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo vừa thay đổi một thế giới giả dối và tàn ác, vừa làm cho lòng người thêm trong sạch và phong phú hơn”.
Truyện này tớ đăng đầu tiên ở Wattpad (khi ấy học lớp tám), giờ đọc lại thấy sến thật sự nhưng khi tớ cho chị họ xem bản thảo thì chị ấy lại khen hay. Tớ cũng nhen nhóm ý định phát triển bộ này thành truyện dài luôn nhưng mà hồi ấy tớ chưa đủ thời gian, đến giờ thì bản thân lại không theo kịp cảm xúc khi ấy.
Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau
"Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa."
Cung Chúc Tân Xuân Giáp Thìn 2024!
An Khang Thịnh Vượng
Vạn Sự Như Ý~
Trò chuyện trực tiếp
Đăng nhập để sử dụng ChatBox
  1. Thích Văn Học @ Thích Văn Học:
    Hiện tại không có giá trị qui đổi gì em nhé
Top